Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2577


trước sau

Thú Ngũ Hành liều mạng quấn lấy rắn năm đầu, Dương Bách Xuyên cũng không thể buông lỏng xích, ở trong mắt hắn rõ ràng là Thú Ngũ Hành chịu thiệt thòi lớn.  

Mặc dù Thú Ngũ Hành gắt gao đè chặt được hai cái đầu của rắn năm đầu, thậm chí còn cắn đứt một đầu rắn, nhưng hai lưỡi của rắn năm đầu lại có kịch độc.  

Hơn nữa, thân rắn của rắn năm đầu quấn chặt lấy người Thú Ngũ Hành, Dương Bách Xuyên cách thật xa cũng nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, có lẽ là Thú Ngũ Hành bị rắn năm đầu ra sức siết chặt đến gãy xương cốt, trong giây lát nó bất giác nới lỏng móng vuốt trên hai cái đầu rắn, nhưng chiếc đầu rắn mà Thú Ngũ Hành đang cắn trong miệng thì nhất quyết không buông.  

Dương Bách Xuyên biết là Thú Ngũ Hành đang câu giờ cho hắn.  

Lúc này hai mắt Dương Bách Xuyên đỏ lên.  

Mặc dù nhìn qua có thể thấy Thú Ngũ Hành có vẻ bất lợi nghiêm trọng, nhưng thời gian tranh thủ được cũng đã đủ cho Dương Bách Xuyên, hắn lắc mình một cái rồi bay xuống vị trí của Thú Ngũ Hành và rắn năm đầu, bất ngờ ném viên cầu trên tay hoặc thứ gì đó kiềm chế Thú Ngũ Hành và rắn năm đầu, sau đó đáp vào cơ thể bọn chúng.  

Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên xuất hiện, rắn năm đầu hiển nhiên nhìn thấy vật trong tay Dương Bách Xuyên, lập tức hoảng loạn lên, thả lỏng thân rắn đang quấn chặt lấy người Thú Ngũ Hành, muốn chạy trốn.  

Nhưng mà Thú Ngũ Hành đã cắn chặt một đầu của rắn năm đầu không buông.  

Với một cú chạm, quả cầu trong tay Dương Bách Xuyên đã trúng một đầu rắn trong năm đầu của rắn năm đầu, ngay sau đó quả cầu nổ tung, một làn sương mù đỏ thẫm dày đặc xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Thú Ngũ Hành và rắn năm đầu..  

Gần như ngay lập tức.  

Một giây sau, Thú Ngũ Hành và rắn năm đầu lần lượt rơi xuống mặt đất, thân thể khổng lồ phát ra một âm thanh rung động chói tai.  

“Đùng ~”  

Dương Bách Xuyên lơ lửng trên không nhìn xuống dưới.  

Lúc này Thú Ngũ Hành vẫn đang cắn chặt một đầu của rắn năm đầu không chịu nhả ra, tuy nhiên tình trạng của Thú Ngũ Hành không ổn, toàn thân nó đều bị rắn năm đầu quấn chặt, cắn khắp nơi từ thân ra tới miệng, toàn bộ thân thể không nhúc nhích, nếu không phải Dương Bách Xuyên còn cảm nhận được hơi thở của Thú Ngũ Hành thì hắn sẽ cho rằng Thú Ngũ Hành đã chết rồi.  

Lại nhìn rắn năm đầu, cuối cùng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn hít một hơi khí lạnh, hắn cũng trúng độc, sau khi quả cầu nổ tung, thân hình Thú Ngũ Hành không hề động đậy, mà rắn năm đầu vẫn đang lăn lộn giãy giụa với thân rắn thon dài của mình.  

Đủ để chứng minh rắn năm đầu thực sự rất mạnh nhưng đã yếu đi rất nhiều so với trước đây.  

Dương Bách Xuyên biết hắn chỉ có thời gian trong mười hơi thở, Thú Ngũ Hành nói là đủ rồi, cộng với quả cầu phát nổ độc khí cũng có thể làm
mất đi thời gian mười hơi thở của hắn, nhưng không biết đối với hạng tu vi như rắn năm đầu còn cường đại hơn mà nói, có thể chỉ cần thời gian mười hơi thở sao.  

Hắn hạ quyết tâm trong lòng, chân khí vận động trong cơ thể đạt tới cực điểm, kiếm Đồ Long trong tay lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau khi chân khí hoàn thiện, kiếm Đồ Long phát ra âm thanh vù vù.  

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên phi thân mà xuống, giơ cao kiếm Đồ Long lên, một kiếm chém xuống cái cổ của rắn năm đầu.  

“Chém.”  

Giờ phút này rắn năm đầu rốt cuộc cũng hoảng hồn khi thấy Dương Bách Xuyên vung kiếm chém xuống, nổi danh là loại vật có năm đầu kịch độc nhưng lại sinh ra ở đất Ngũ Hành, không phải không có điểm yếu, khi Dương Bách Xuyên làm nổ tung những sinh vật cộng sinh xung quanh, bản thân cơ thể của nó cũng bị tê liệt.  

Nhưng đối đầu với Thú Ngũ Hành, tu vi cường đại của rắn năm đầu đã phát huy tác dụng, nó kêu vang lên một tiếng rồi bất ngờ vặn vẹo thân rắn.  

“Tê ~”  

Một tiếng hét thảm vang lên.  

Nhưng một kiếm của Dương Bách Xuyên không thể chặt đứt được tất cả đầu rắn của rắn năm đầu, khi rắn năm đầu vặn người thoát khỏi nhát kiếm đó, tuy không đủ tất cả đầu rắn nhưng lại có một đầu rắn cuối cùng bị Dương Bách Xuyên chém xuống bằng một kiếm, hóa ra là đầu rắn mà Thú Ngũ Hành không chịu buông ra kia.  

Đồng tử của Dương Bách Xuyên co rụt lại, nhưng hắn biết, có thể là rắn năm đầu này cố ý để mình dùng một kiếm chặt đứt cái đầu rắn bị Thú Ngũ Hành giữ chặt, bởi vì dù sao cái đầu đó bị Thú Ngũ Hành cắn xé không thả, đối với rắn năm đầu trái lại đã trở thành nhược điểm gây vướng víu vô cùng.  

Trừ một cái đầu rắn này ra đúng là không thấy nó có điểm yếu gì, phần quyết đoán này khiến Dương Bách Xuyên ngẫm lại đúng là vô cùng sợ hãi, trong lòng càng thêm kiên định muốn quyết tâm giết chết rắn năm đầu này.  

Lập tức, rắn năm đầu mất đi một cái đầu rắn, nó trườn thật nhanh về phía trước như muốn chạy trốn, Dương Bách Xuyên làm sao có thể để cho nó chạy thoát?  

Hắn cũng biết thật ra là rắn năm đầu đang cố kéo dài thời gian, chỉ cần hết thời gian mười hơi thở, đến lúc đó trở tay là có thể giết chết hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện