Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị trước cho tình huống này. Chân khí trong tay ngưng tụ thành một tấm lưới chân khí, thình lình tóm toàn bộ chín viên đan dược trong tay.
Hắn mỉm cười nhìn đan Triều Nguyên phát ra ánh sáng ngũ sắc. Vốn dĩ hắn còn tưởng đan dược cao cấp bậc này thì luyện chế được ba viên đã là tốt lắm rồi, không ngờ lại luyện chế được những chín viên, đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau khi cất kỹ chín viên đan Triều Nguyên, Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện đan tiếp. Lần này hắn chuẩn bị luyện chế hai loại đan dược.
Một loại là luyện chế cho mấy cô gái Thương Vũ Hoan. Loại cuối cùng, hắn định dùng quả gai luyện chế một lò đan Thần Hồn.
Dược hiệu của đan Triều Nguyên quá lớn, mấy người Thương Vũ Hoan có tu vi cảnh giới Phân Thần không thể dùng được. Vì vậy Dương Bách Xuyên căn cứ vào đan dược trong tay, lựa chọn luyện chế một lò chân đan Hóa Linh phù hợp với mấy cô gái.
Đan dược này có thể sử dụng trong giai đoạn cảnh giới Phân Thần và cảnh giới Hợp Thể. Hắn tìm được đan dược này trong rất nhiều công thức luyện đan mà sư phụ để lại, kết hợp với linh dược trong tay cũng chỉ có thể luyện chế ra chân đan Hóa Linh để sử dụng.
Cũng khá dễ luyện chế.
Dương Bách Xuyên quen tay hay việc, bắt đầu luyện đan...
...
Ba tháng sau, trong mật thất, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng thu lại nội công. Sau khi thu loại đan dược cuối cùng, hắn đổ ra một viên định thử hiệu quả.
Lò đan dược cuối cùng này là đan dược thần hồn, nguyên liệu chính là quả gai, vì vậy có tên đan Kinh Cức Thần Hồn, tác dụng là nâng cao thần hồn.
Không có linh khí tỏa ra, trông giống như một viên thuốc màu trắng bình thường. Nhưng khi cảm nhận bằng linh thức có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn cường đại ở bên trong.
Dương Bách Xuyên luyện chế được ba mươi sáu viên chân đan Hóa Linh có hiệu quả không tồi cho mấy người Thương Vũ Hoan. Trong khi đan Kinh Cức Thần Hồn chỉ luyện chế được ba viên, vô cùng ít ỏi.
Dương Bách Xuyên cầm trong tay, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không nên lãng phí. Đan dược thần hồn quá quý hiếm, hắn dùng toàn bộ quả gai mình trồng được mới luyện chế ra ba viên. Vẫn nên chờ đến lúc mình đột phá cảnh giới Hợp Thể hẵng sử dụng thì hơn.
Tình ra thì thời gian luyện đan đã qua hơn bốn tháng. Dương Bách Xuyên ra khỏi mật thất. Trước tiên vẫn nên đưa
đan dược cho đám Lý Phượng Ngọc dùng để nâng cao thực lực tổng hợp của họ, hiện tại đây là chuyện quan trọng nhất. Cũng không biết trong thời gian này mấy tông môn cấp hai có đến xâm phạm hay không.
Dương Bách Xuyên vừa ra khỏi mật thất đã nghe thấy một tiếng nổ đùng đoàng.
Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nơi chân trời có một kiếp vân khổng lồ tụ lại.
"Là địa thiên kiếp của thú Ngũ Hành sao?"
Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một mình, vội vàng bay về phía thiên kiếp.
Thật ra hắn đã đoán được đối tượng độ kiếp hẳn là tọa kỵ thú Ngũ Hành của mình. Hiện giờ cả Tinh Thần Môn chỉ có thú Ngũ Hành có thể độ thiên kiếp, chín cô gái vẫn chưa tới cảnh giới Độ Kiếp, còn Lý Phượng Ngọc thì đã vượt qua đại thiên kiếp từ lâu.
Chỉ có thú Ngũ Hành mãi vẫn chưa độ kiếp. Ngày hắn ta đột phá lên Độ Kiếp kỳ, thiên kiếp không giáng xuống. Rốt cuộc thì bây giờ thiên kiếp đã tới.
Khi Dương Bách Xuyên bay tới, quả nhiên trông thấy thú Ngũ Hành.
Lúc này Lý Phượng Ngọc đã dẫn theo chín cô gái đứng cách trăm mét quan sát. Trong khi đó, kiếp vân vẫn đang không ngừng cuồn cuộn nơi chân trời, có cảm giác che khuất bầu trời.
Nơi đây tràn ngập khí tức áp lực.
Dương Bách Xuyên ở rất xa cũng cảm nhận được.
Hắn thầm thở dài trong lòng: "Quả nhiên đại thiên kiếp không giống bình thường."
Từ khi hắn tu chân đến nay, từ "thiên kiếp" vẫn luôn là tồn tại cấm kỵ trong miệng người tu chân.
Tiểu thiên kiếp Kim Đan kỳ còn dễ, người có nền tảng tốt thì bảy mươi phần trăm có thể vượt qua,
Nhưng đại thiên kiếp thì khác, có thể nói là thập tử nhất sinh.
Chỉ có mười phần trăm cơ hội vượt qua thiên kiếp, có lẽ trong vạn người chỉ có một người vượt qua đại thiên kiếp.
Những người còn lại đều binh giải tu tán tiên.
Do đó, đại thiên kiếp Độ Kiếp kỳ thật sự là khảo nghiệm sinh tử.