Dương Bách Xuyên trợn to hai mắt, chỉ thấy Thú Ngũ Hành giờ phút này tắm trong ánh sáng không màu, ngẩng lên trời gào to rồi xông lên trời, cả người ngưng tụ năng lượng Ngũ Hành khổng lồ, giống như một chiến thần.
Sau đó chỉ thấy Thú Ngũ Hành há cái miệng to trực tiếp nuốt lấy lôi kiếp.
“Grào grào grào!”
Thú Ngũ Hành lập tức rống lên liên tục, gào rống với kiếp vân trên Cửu Thiên, giống như đang khiêu chiến với trời đất vậy.
Tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, không ngờ bốn đợt thiên kiếp trước lại không những không đánh chết Thú Ngũ Hành, ngược lại còn khiến sinh khí của Thú Ngũ Hành càng dồi dào, chui ra khỏi hố to, há miệng cắn nuốt Ngũ Cửu Thiên Kiếp rồi.
Không ngờ Thú Ngũ Hành lại mạnh mẽ như vậy.
Trước giờ chưa từng nghe nói yêu thú dám cắn nuốt thiên kiếp!
Bao gồm cả Dương Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc.
Thế rồi ngay sau đó, một cảnh khiến hắn càng kinh ngạc hơn đã xuất hiện.
Chỉ thấy sau khi Thú Ngũ Hành nuốt tia thiên lôi đầu tiên, lại bắt đầu chạy như điên, muốn trực tiếp xông vào trong kiếp vân dày đặc tia chớp.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Grào grào…”
Sau khi Thú Ngũ Hành xông vào kiếp vân, tiếng sấm rung trời vang lên trên Cửu Thiên, giống như trời đất nổi giận.
Từng tiếng gầm rú cũng giống như lời đáp trả không khuất phục vang vọng trong kiếp vân.
Thú Ngũ Hành hoàn toàn mất bóng dáng, chỉ có tiếng rống và tiếng sấm nổ vang lên không ngừng.
Kiếp vân đang cuồn cuộn, sấm sét vang dội, thú Ngũ Hành đang rống giận, thị uy với trời.
Mấy phút sau, tiếng gầm rú của Thú Ngũ Hành cuối cùng đã dừng lại, tiếng sấm cũng biến mất không thấy nữa, kiếp vân đang dần dần tan ra.
Nhưng mà trong lòng Dương Bách Xuyên lại lộp bộp.
Hắn… đang nghĩ, có phải Thú Ngũ Hành chết rồi không?
Tên này cũng đủ điên cuồng, vậy mà lại trực tiếp xông vào trong kiếp vân, điều này có khác gì tìm cái chết?
Còn về khí tức của Thú Ngũ Hành, lúc hắn ta chui vào kiếp vân thì đã không cảm nhận được rồi, bây giờ thì càng không.
Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên giật nảy, nghĩ có phải Thú Ngũ Hành chết rồi không?
Mắt nhìn chằm chằm vào kiếp vân dần dần tan đi…
Mấy phút sau,
kiếp vân hoàn toàn tiêu tan, mắt Dương Bách Xuyên lại bỗng sáng lên, hắn đã nhìn thấy một ánh sáng năm màu lấp lóe, vô cùng chói mắt.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cười rồi.
“Grào ~”
Một tiếng rú dài vui sướng truyền tới, mang theo uy nghiêm tối cao giống như lời tuyên thệ của một vương giả.
“Chưa chết, chưa chết… Thú Ngũ Hành chưa chết, ha ha.”
Chín nữ nhân ai nấy đều vui vẻ hoan hô, bọn họ đã nhìn thấy Thú Ngũ Hành lấp lánh ánh sáng năm màu hiện lên trên bầu trời.
Thiên kiếp của Thú Ngũ Hành đã kết thúc bằng một cách bá đạo nghịch thiên.
Sau đó vô cùng phong cách mà bước xuống từ chân trời, lúc đi toàn thân lấp lánh ánh sáng không màu, lông tóc cháy đen rơi rụng với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được, rồi mọc ra lông tóc càng mềm mại sáng bóng hơn.
Khi Thú Ngũ Hành hạ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được sức mạnh trong người Thú Ngũ Hành lúc này đã có thay đổi về chất, biến thành sức mạnh cao hơn chân khí.
Đây chính là phần thưởng của Thiên Đạo sau khi độ qua thiên kiếp, chân khí trong người sẽ càng tinh khiết, mạnh mẽ hơn.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Cũng may Thú Ngũ Hành không huênh hoang, sau khi bước xuống người đầu tiên cảm ơn là chủ nhân Dương Bách Xuyên này.
“Có thể độ qua thiên kiếp là bản lĩnh của ngươi, không cần cảm ơn ta.” Dương Bách Xuyên cười nói.