Trận pháp bảo vệ Linh Thiên Kiếm Tông bị đám người Dương Bách Xuyên phá tan.
Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của Hách Vô Thường, lão ta không ngờ đối phương lại có thể phá vỡ được đại trận do Địa Tiên nhị chuyển bày bố.
Nhưng điều mà Hách Vô Thường không biết là, Dương Bách Xuyên có hiểu biết về trận pháp, hơn nữa cho dù là đại trận của Địa Tiên nhị chuyển, chỉ cần không phải trận pháp do đại sư bày bố thì cũng không phải đại trận mạnh, tất cả đều có thể phá vỡ.
“Đi...” Ngay khi đại trận mở ra, Hách Vô Thường đẩy thiếu tông chủ của Linh Thiên Kiếm Tông, lão tông chủ của bọn họ là một tu sĩ có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, bị giết chết ngay lần đầu tiên khi năm đại tông môn liên hợp tấn công Tinh Thần Môn.
Lúc này, Hách Vô Thường phải bảo toàn cho thiếu tông chủ.
Lão biết, người của Tinh Thần Môn có thể phá được đại trận bảo hộ thì đương nhiên cũng có thể giết chết được bọn họ. Thế nên lão phải chuẩn bị cho thiếu tông chủ có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
“Rống rống rống ~ Chủ nhân, bản vương muốn đối phó với lão già Độ Kiếp trung kỳ kia.”
Nhưng ngay lúc này, Hách Vô Thường vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một yêu thú có bộ lông tỏa ra đầy màu sắc đang nhào về phía mình, trên lưng yêu thú có một thanh niên tóc trắng, hắn ta chính là người kêu gọi đầu hàng bên ngoài đại trận.
Hách Vô Thường cũng không quan tâm tới yêu thú đang phi tới, lão vung cổ kiếm trong tay chém ra một cách tùy ý.
Ngược lại, lão ta luôn chú ý xung quanh, bởi vì trong lòng Hách Vô Thường luôn cho rằng, Tinh Thần Môn có cao thủ ẩn mình trong bóng tối, lão không thèm để ý tới một người một thú đang bay tới.
Thế nên, giây tiếp theo chính là bi kịch của Hách Vô Thương.
Dương Bách Xuyên rất vui vẻ trước lời xin được chiến đấu của Thú Ngũ Hành, hắn gật đầu, ra hiệu Thú Ngũ Hành xuống giải quyết.
Với Thú Ngũ Hành mà nói, một tu chân giả Độ Kiếp trung kỳ cũng không thành vấn đề.
Dương Bách Xuyên bay xuống khỏi lưng Thú Ngũ Hành, hắn đối mặt với rất nhiều tu sĩ cảnh giới Phân Thần, Hợp Thể của Linh Thiên Kiếm Tông, hắn thi triển trận pháp cửu đại phân thân, bao phủ hơn nửa số người của Linh Thiên Kiếm Tông.
Bắt đầu một trận chém giết không hề lo lắng.
Phía bên kia, Thương Vũ Tình dẫn theo tám người Thương Vũ Hoan, bọn họ cũng thi triển trận pháp Cửu Cửu Quy Nhất, sau khi chín người hợp sức lại, thêm ngũ đại phân thần của tám người họ tạo thành trận pháp, dưới sự chỉ huy của Thương Vũ Tình, cảnh tượng lúc này giống như biến thành chiến trường giết chóc.
Linh Thiên Kiếm Tông không hề có cao thủ, chỉ có một Độ Kiếp trung kỳ, những người còn lại thì không có gì đáng
lo ngại.
Sau nửa canh giờ, cuộc chiến đã đến hồi chấm dứt.
Mặc dù phía bên Linh Thiên Kiếm Tông đông người, nhưng không có cao thủ, kết cục diệt môn đã rõ ràng.
Mà bên phía Tinh Thần Môn bên này, có Lý Phượng Ngọc, Thú Ngũ Hành, có Dương Bách Xuyên, về phần chín người Thương Vũ Tình, sau khi hợp thành trận pháp Cửu Cửu Quy Nhất, vây giết tu sĩ cảnh giới Hợp Thể là chuyện quá đơn giản.
Cuộc chiến này đã kết thúc mà không có bất kỳ trở ngại nào.
“Tổ sư thúc, tìm thấy bảo khố của Linh Thiên Kiếm Tông rồi.” Lý Phượng Ngọc người đầy vết máu đi tới, nhưng máu trên người nàng là của người khác.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì mắt sáng lên: “Dẫn đường.”
Tiến đánh một môn phái, quan trọng nhất chính là tài nguyên tu luyện, mỗi một môn phái đều sẽ có nơi cất chứa bảo vật, nhất là tông môn, bảo khố chính là của cải chung, bình thường thì bọn họ sẽ không mang theo người.
Lần trước, sau khi lão đầu tiêu diệt Thiên Nguyên Tông, Dương Bách Xuyên không hề biết tông môn có bảo khố, mãi sau này khi phái Lý Phượng Ngọc và chín nữ nhân tới Thiên Nguyên Tông thu dọn chiến trường, bọn họ quay về nói với hắn, bảo khố của Thiên Nguyên Tông trống không, có lẽ là bị những đệ tử bỏ chạy của Thiên Nguyên Tông mang đi rồi, chuyện này luôn khiến Dương Bách Xuyên canh cánh trong lòng.
Lần này khi tấn công Linh Thiên Kiếm Tông, Dương Bách Xuyên đã dặn Lý Phượng Ngọc, chuyện đầu tiên cần làm là phải đi tìm bảo khố của Linh Thiên Kiếm Tông, xem ra là thành công rồi.
Hoặc nói đúng hơn là, người của Linh Thiên Kiếm Tông không kịp chuyển bảo khố đi.
Linh Thiên Kiếm Tông bị hủy diệt, tất nhiên sẽ có những đệ tử có tu vi cấp thấp bỏ chạy, Dương Bách Xuyên cũng không có ý định ngăn bọn họ, hắn để mặc những đệ tử của Linh Thiên Kiếm Tông có tu vi thấp hơn cảnh giới Xuất Khiếu chạy trốn.
Dù sao cũng sẽ tạo sát nghiệp, diệt môn chỉ nhằm vào tu sĩ có tu vi từ Phân Thần trở lên, bọn họ mới là lực lượng trung gian của một môn phái, còn những người cấp thấp hơn, căn bản cũng chẳng làm nên sóng gió gì.