Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn rất tức giận, đây là lần đầu tiên hắn bị người gọi là nhà giàu mới nổi, là lão nhân.
Ánh mắt không vui nhìn qua, nữ tử mặc một bộ váy dài hơi vàng đỏ, có vầng sáng chớp động, hiển nhiên không phải vật phàm, có lẽ là bảo y gì đó. Nhìn tướng mạo là một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín, nhưng tu vi lại là Phân Thần cảnh viên mãn. Dương Bách Xuyên còn cảm nhận được một loại hơi thở rất độc đáo trên người nữ tử này, có chút quen thuộc nhưng lại không thể nói thành lời.
Ngũ quan rất tinh xảo, đôi mắt to, mũi cao, cái miệng nhỏ hồng nhuận, cho người ta một loại ảo giác là muội muội nhà bên. Da trắng như ngọc, rất dễ coi, bộ dạng không thua Thương Vũ Tình, thậm chí hơn, hoặc nói cách khác mỗi người một vẻ.
Nữ tử có diện mạo khoảng mười tám mười chín này rất đặc biệt, nhưng ở Tu Chân Giới không thể nhìn diện mạo đoán tuổi, có lẽ thiếu nữ trước mắt chính là một lão quái vật tu luyện hơn ngàn năm.
Còn thiếu niên ở bên cạnh thiếu nữ kia là một tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, nhìn qua rất có uy nghiêm, vẻ mặt thành thục ổn trọng, cho Dương Bách Xuyên một ấn tượng không tồi.
Trong lúc Dương Bách Xuyên mang theo tức giận đánh giá hai huynh muội này, thanh niên ôm quyền xin lỗi, nói: “Vị đạo huynh này chớ trách, tại hạ là Hoàng Phủ Vân Phi, đây là muội muội của ta, Hoàng Phủ Vân Hà, đạo hữu đừng trách, tiểu muội bị sủng hư từ nhỏ, nói chuyện không biết nặng nhẹ, nhưng cũng không có ý cười nhạo đạo hữu, mong đạo hữu tha lỗi.”
Nói xong thanh niên tên Hoàng Phủ Vân Phi ôm quyền cúi người xin lỗi Dương Bách Xuyên, ánh mắt thành khẩn, cũng không có lệ.
Điều này làm cho trong lòng Dương Bách Xuyên rất thoải mái, có câu duỗi tay không đánh mặt người cười, người khác đã xin lỗi cũng không nên so đo.
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Thôi, ta cũng không phải người nhỏ mọn.” Dương Bách Xuyên rất vừa lòng với thái độ của Hoàng Phủ Vân Phi, nói xong nhìn muội muội của Hoàng Phủ Vân Phi, nhếch miệng cười nói: “Tiểu muội muội, tóc ta trắng nhưng ta không già.”
“Hừ, ngươi muốn nói ngươi là thiếu niên đầu bạc? Ai tin.” Hoàng Phủ Vân Hà nói.
Dương Bách Xuyên ngược lại cảm thấy Hoàng Phủ Vân Hà rất thú vị.
“Tiểu muội không được nói bậy, nếu không lần sau không dẫn theo muội ra ngoài chơi.” Hoàng Phủ Vân Phi sợ muội muội nghịch ngợm nói sai, vội vàng ngăn cản. Ở trong mắt hắn ta, mặc dù Dương Bách Xuyên là tu sĩ Phân Thần cảnh nhưng cũng hiểu được tu sĩ ở Tu Chân Giới đều có sư môn đứng đằng sau, cho dù là Tán Tu cũng có hai ba người bạn tốt, chẳng may trêu chọc người của tông môn cường đại, mất nhiều hơn được.
“Muội lại không nói bậy.” Hoàng Phủ Vân Hà nhếch miệng nhỏ nói thầm.
“Muội thật là, đạo huynh, rất xin lỗi.” Hoàng Phủ Vân Phi xin lỗi, vội vàng kéo muội muội rời đi.
Dương Bách Xuyên nhìn bộ
dáng đau đầu không biết làm gì với muội muội của Hoàng Phủ Vân Phi, không nhịn được bật cười, lắc đầu không để ý đến.
Nhìn huynh muội Hoàng Phủ rời đi trực tiếp đi vào ghế lô chữ Thiên, ánh mắt của Dương Bách Xuyên lóe lên, có thể đi vào cấp bậc chữ Thiên, chắc chắn là thế lực của thành Tinh Thần, hỏi Nguyễn Linh Hoa bên cạnh: “Hoàng Phủ Vân Phi là con cháu của gia tộc nào trong thành Tinh Thần vậy?”
“Bẩm tiền bối, gia tộc Hoàng Phủ là gia tộc lớn của thành Tinh Thần, nghe đồn Hoàng Phủ Vân Phi chính là thiếu gia chủ của gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Vân Hà chính là thiên kim duy nhất của gia tộc Hoàng Phủ, được coi như trân bảo, bị sủng hư, tiền bối đừng để ở trong lòng, thật ra danh tiếng của gia tộc Hoàng Phủ ở thành Tinh Thần không tồi.” Nguyễn Linh Hoa cười giải thích một câu.
Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó tiếp tục đề tài vừa rồi, nói: “Đi thôi, sắp xếp ghế lô chữ Thiên cho ta.”
Lúc này Nguyễn Linh Hoa cười khổ, nói: “Tiền bối, ngài làm khó ta, ghế lô chữ Thiên đều bị các thế lực lớn ở thành Tinh Thần bao quanh năm, hơn nữa cho dù có ghế lô trống cũng yêu cầu điều kiện nhất định mới có thể đi vào cấp bậc chữ Thiên.”
“Đầu tiên, phải có thân phận thành Tinh Thần, thứ hai, mỗi năm phải nộp một vạn linh thạch thượng phẩm để giữ gìn ghế lô, thứ ba, phải tiêu phí mười vạn linh thạch trung phẩm mới có thể ở trong tửu lầu Tinh Thần.” Nguyễn Linh Hoa giải thích.
Dương Bách Xuyên nghe xong trong lòng co giật, một vạn linh thạch thượng phẩm?
Vẫn là… Thôi.
“Khụ khụ, vậy được rồi, ta không phải người của thành Tinh Thần, ngươi xếp cho ta một ghế lô chữ Địa đi.”
Dương Bách Xuyên muốn giả làm một nhà giàu một lần, nghe thấy số lượng linh thạch khổng lồ như vậy lập tức nhụt chí, ban đầu còn cho rằng có được bảo khố trên không trung của Linh Thiên Kiếm Tông sẽ thành nhà giàu, hiện tại xem ra giàu không thấy đâu, nhưng tiền thì vẫn có.
Tên họ Dương nào đó muốn giả làm kẻ lắm tiền, kết quả hắn phát hiện ra quán trọ cao cấp ở Tu Chân Giới là bẫy.
Dương Bách Xuyên boa cho Nguyễn Linh Hoa hai viên linh thạch thượng phẩm, sau đó nộp tiền phòng riêng năm trăm linh thạch trung phẩm. Đối phương sắp xếp cho hắn phòng riêng chữ Địa.