Nghe Hoàng Phủ Vân Phi nói hắn đang chia rẽ hai gia tộc của thành Tinh Thần, Dương Bách Xuyên không nhịn được cười: “Hoàng Phủ đạo hữu, chúng ta nói thẳng đi, ai chẳng biết Lệ gia và gia tộc Hoàng Phủ không hợp nhau?
Ta tìm huynh muội hai người tới là để nói một chuyện, Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông phong ấn năm nghìn năm, nhưng...người của Tinh Thần Môn không bị diệt sạch, sau năm nghìn năm, một vị sư tổ khai phái Tinh Thần Môn đã hủy diệt Thiên Nguyên Tông.
Hiện tại, Tinh Thần Môn sẽ quay trở lại cai quản vùng đất này, Lệ gia...haha...coi như là thanh lý môn hộ, ta có thẻ nói cho ngươi biết, sau khi Lệ gia diệt vong, Tinh Thần Môn đương nhiên sẽ phải tìm một gia tộc mới vào ở phủ thành chủ, cai quản thành Tinh Thần, ta nói cơ hội này cho Hoàng Phủ đạo hữu, còn lựa chọn như thế nào Hoàng Phủ đạo hữu cứ trở về cân nhắc.
Nếu ngày mai nghe được động tĩnh gì từ phủ thành chủ, ta hy vọng gia tộc Hoàng Phủ đừng bở lỡ cơ hội, ta chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, Hoàng Phủ đạo hữu cứ yên tâm, nếu không tin thì sau khi ra khỏi cửa, hãy quên đi.”
Hoàng Phủ Vân Phi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì sắc mặt không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau hắn nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Mạn phép hỏi Dương đạo hữu, tu vi Phân Thần cảnh của người có thể đánh thắng được Địa Tiên nhị chuyển không?”
Hỏi xong, Hoàng Phủ Vân Phi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên có chút hoảng hốt, hắn hiểu, Hoàng Phủ Vân Phi cho hắn một luồng tin tức, hoặc nói đúng hơn là một lời hai nghĩa.
Hoàng Phủ Vân Phi đang nói cho hắn biết, Lệ gia có một vị Địa Tiên nhị chuyển, mà câu một Phân Thần cảnh cỏn con có thắng được Địa Tiên, không phải đang hỏi mà là muốn biết thế lực sau lưng hắn có nắm chắc sẽ đánh được Địa Tiên nhị chuyển hay không?
Sau khi nghe vậy, Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Một Phân Thần cảnh như ta đương nhiên đánh không lại Địa Tiên nhị chuyển...”
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên cố ý kéo dài giọng.
Ánh mắt Hoàng Phủ Vân Phi lóe lên một tia thất vọng.
Nhưng hắn lại nghe Dương Bách Xuyên nói tiếp: “Mặc dù ta không đánh thắng được Địa Tiên nhị chuyển, nhưng...một Đại Thừa Kỳ chắc là có thể, ý ngươi thế nào? Hoàng Phủ Vân Phi?”
Hoàng Phủ Vân Phi sáng mắt lên, hắn biết Địa Tiên nhất chuyển so ngang với Độ Kiếp kỳ, Địa Tiên nhị chuyển tương đương Đại Thừa Kỳ, so sánh như vậy thì Đại Thừa Kỳ tất nhiên mạnh hơn, bời vì mặc dù Địa Tiên nhị chuyển đồng cấp với Đại Thừa Kỳ, nhưng dù sao thì Địa Tiên cũng chỉ là tán tiên, một tu chân giả độ kiếp thất bại chuyển tu.
Nhưng Đại Thừa Kỳ lại là tu chân giả vượt qua độ kiếp, hàng thật giá thật, hơn nữa còn có một cơ thể cường đại, đây là điều mà một tán tiên không thể so sánh, thế nên tất nhiên là Đại Thừa Kỳ mạnh hơn Địa Tiên nhị chuyển.
Hoàng Phủ Vân Phi không tin cái gì mà trưởng bối sư môn hủy diệt Thiên Nguyên Tông, bởi vì hắn chưa từng thấy.
Nhưng sau Dương Bách Xuyên dứt lời, hắn phất tay, trên bàn xuất hiện hai miếng ngọc bội, một là ấn ký, miếng còn lại là lệnh bài tử
kim của tửu lâu Tinh Thần.
Là một gia tộc của thành Tinh Thần, Hoàng Phủ Vân Phi đương nhiên nhận ra, hai miếng ngọc bội này đại biểu cho lâu chủ thần bí của tửu lâu Tinh Thần – Lâu Hải Đường.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Lâu Hải Đường, nhưng lão tổ nhà hắn đã từng giao đấu với Lâu Hải Đường, từ đó hắn mới biệt được Lâu Hải Đường là tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Dương Bách Xuyên lấy ra lệnh bài tử kim, đủ để chứng minh hắn đã lấy được sự ủng hộ của Lâu Hải Đường, nếu như có Lâu Hải Đường ủng hộ thì có khả năng Lệ gia sẽ bị Tinh Thần Môn thanh lý môn hộ.
Hoàng Phủ Vân Phi cũng biết rõ thân phận của Dương Bách Xuyên, hắn là người của Tinh Thần Môn, thời gian trước, Tinh Thần Môn đã giết chết hơn trăm tu chân giả của ngũ đại nhị lưu, khi đó có tin đồn Tinh Thần Môn xuất hiện một sư tổ trẻ tuổi, người đó chắc chắn là Dương Bách Xuyên.
Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Vân Phi bắt đầu sục sôi, sự việc trọng đại, điều này đối với gia tộc Hoàng Phủ mà nói thì chính là một cơ hội, vừa rồi Dương Bách Xuyên đã nói, nếu ngày mai nghe được phủ thành chủ có biến, hy vọng gia tộc Hoàng Phủ sẽ không bỏ qua cơ hội, có nghĩa, ngày mai Tinh Thần Môn sẽ ra tay với Lệ gia.
Ý tứ của Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, nếu như gia tộc Hoàng Phủ muốn trở thành chủ của thành Tinh Thần thì ngày mai, bọn họ phải ra mặt giúp đỡ, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội.
Muốn có được thì phải trả giá, tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, chỉ là không nói toạc ra mà thôi.
Sự việc quan trọng như vậy, Hoàng Phủ Vân Phi không ngồi yên được, hắn đứng dậy ôm quyền với Dương Bách Xuyên: “Trong nhà còn có việc quan trọng, ta xin cáo từ, đa tạ Dương đạo hữu đã chiêu đãi, mai...ngày mai Hoàng Phủ chúng ta sẽ cho người tới mời đạo hữu tới Hoàng Phủ gia làm khách, cáo từ.”
Dứt lời, hắn kéo tay muội muội – Hoàng Phủ Vân Hà nhanh chóng rời khỏi.
Dương Bách Xuyên nhìn bóng lưng rời đi của huynh muội Hoàng Phủ thì bật cười, hắn lẩm bẩm: “Muốn có được thì phải trả giá, có nắm được cơ hội hay không thì phải xem lựa chọn của mấy người rồi, nếu như không được thì vị trí thành chủ thành Tinh Thần, ta tự ngồi cũng không phải là không được.”
Ngay lúc này, miếng ngọc giản bên hông Dương Bách Xuyên phát ra ánh sáng.
Hắn lấy ra, rót chân nguyên vào, giây sau, hư ảnh Lý Phượng Ngọc xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là Truyền Tấn Phù cao cấp, có thể truyền hư ảnh.
“Bái kiến tổ sư thúc.” Hư ảnh của Lý Phượng Ngọc hành lễ với Dương Bách Xuyên.