Thế nhưng khi Bành Chiến quay đầu nhìn lại, anh phát hiện phía sau mình trống không, chẳng nhìn thấy thứ gì cả.
Lúc này, đột nhiên Bành Chiến cảm nhận được một trận gió tập kích phía trước người, anh sợ hãi vội vàng quay người lại.
Chỉ thấy một bóng người đã sắp đánh tới. Kẻ đánh lén không ai khác ngoài Chu Xán Quang.
"Thăng ngốc, dám phá hoại chuyện tốt của tao, hãy cút xuống địa ngục đi." Chu Xán Quang tức giận gầm lên, sau đó dùng hai tay ra sức đẩy Bành Chiến.
"A..." Bành Chiến không kịp phòng bị, trực tiếp bị Chu Xán Quang đẩy rơi xuống dưới vách núi!
Không thể không thừa nhận kỹ năng diễn xuất của Chu Xán Quang vừa rồi rất đỉnh cao.
Ông ta vừa bị Bành Chiến đấm trúng, biết thăng ngốc này rất khó đối phó nên ông ta giả vờ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nói dối Bành Chiến rằng phía sau anh có yêu tỉnh rồi chờ cơ hội để đánh lén anh.
Với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời như vậy, đừng nói là một kẻ ngốc như Bành Chiến, ngay cả người bình thường cũng sẽ bị lừa khi ở trong động Khóa Yêu này.
Lâm Vũ Mộng còn chưa chạy xa đã nghe thấy tiếng hét của Bành Chiến, cô ấy quay đầu nhìn lại thì thấy anh bị rơi xuống động Khóa Yêu, nhất thời lại càng thêm hoảng sợ. Đọc thê???? các chương ????ới tại ++ ????????????????????????uy????n.????N ++
"Đầu Đất..." Trái tim Lâm Vũ Mộng chợt vỡ tan, nước mắt rơi tí tách, cô ấy liều mạng chạy quay lại.
Nhiều năm qua, cô ấy và Bành Chiến nương tựa vào nhau để sống nên đã bồi đắp được tình cảm chị em rất sâu đậm, giờ đây chính mắt nhìn thấy Bành Chiến rơi xuống động Khóa Yêu vì cứu cô ấy, trái tim cô ấy như vỡ nát.
Chu Xán Quang nhìn thấy Lâm Vũ Mộng chạy lại, nhất thời hai mắt của ông ta phát sáng, lập tức ông ta lao tới tóm lấy cô ấy, sau đó kéo cô ấy vào bãi cỏ.
"Thả tôi ra, cứu mạng, cứu mạng với..." Lâm Vũ Mộng vừa liều mạng giấy giụa vừa kêu cứu rát cổ họng.
Thế nhưng ở vùng núi hoang vu căn cỗi không có lấy dấu chân người này, hoàn toàn không ai có thể nghe thấy được.
Lúc này Chu Xán Quang đã phát rồ, sắp đạt được điều mình muốn nên đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Vũ Mộng.
Ông ta cảm thấy mình đã gi ết chết thăng ngốc Bành Chiến, đã phạm tội giết người, vì thế đã làm thì phải làm đến cùng, đợi đến khi xong việc thì ông ta sẽ giết người bịt miệng, ngay cả Lâm Vũ Mộng cũng giết.
Bấy giờ trong lòng Lâm Vũ Mộng tràn ngập đau buồn, tuyệt vọng và sợ hãi, sống chết của em trai còn chưa biết mà cô ấy đã