Thế nên để phòng hờ truyền hết vào mặt, dù sao cũng chả ai đánh nổi hắn, nên cơ thể sẽ không sao.
“Nội công của ngươi đâu?”
“Hả, nội công gì?”
A Đa Đa mở mắt nhìn cô, một lát sau nghi hoặc nghĩ.
‘Cô hiểu năng lượng thành nội công sao?’
“À vì để có thể làm một người lính đúng chuẩn ta đã tự phế toàn bộ cái gì mà nội công đó rồi, nên giờ ta là người bình thường.”
“Nói dối.”
Lời vừa dứt, Hạ Thôi Mị liền bay lên hướng về phía hắn đá một cước với uy lực cực lớn.
Không ngờ tên điên đó không thèm tránh đi, ngược lại còn dơ mặt ra hứng trọn cú đá đó của cô.
Cả cơ thể lập tức bay văng ra xa, Hạ Thôi Mị cảm nhận được đúng là cơ thể hắn đã khác lần giao đấu trước, mau chóng chạy lại.
“Ngươi không sao chứ?”
“Đau chết đi được, có sao đó, vô cùng sao luôn.” A Đa Đa mồm miệng hộc máu nhưng đúng là cũng không ảnh hưởng lắm, vì hắn đã cố tình dơ mặt ra để hứng trọn cú đá đó mà, nhưng cú đá đó vẫn khiến hắn hộc máu mồm.
Nếu không đưa mặt ra mà để cô đã vào người chắc vụn mất mấy chiếc xương sườn mất.
“Ta cứ nghĩ ngươi đùa ta nên…” Cú đá của cô lực sát thương cực mạnh, quân địch ăn phải một cú đá đó trực tiếp gãy cổ mà chết, còn tên này thương nặng vậy rồi vẫn nói đùa được, chứng tỏ hắn cũng là một người phi thường, võ công cao cường, nếu làm lính cho vương triều thì lại có thêm một tướng tài.
Nhưng ngược lại nếu hắn là gian tế thì hậu quả không thể tưởng tượng được…Cô thực sự vẫn chưa thể tin tưởng hắn.
Dìu A Đa Đa về phòng, cô mau chóng gọi ngự y doanh trại đến.
Sau một lúc lâu chẩn mạch, ngự y mặt nhăn mày nhó, bộ dạng giống như là chẩn ra được bệnh tình nguy hiểm lắm.
Hạ Thôi Mị sốt ruột vô cùng, cô không muốn mang tiếng là tướng quân đương triều đánh một lính mới đến trọng thương đâu.
Ngự y thì hoàn toàn ngược lại, thật tình ông chẳng chẩn đoán ra được tí hao tổn nào cả, ông nhăn nhó mặt mũi chính là như vậy, người này rõ ràng hoàn toàn khỏe mạnh, sao mà lại thổ huyết nhiều đến vậy chứ.
Dựa vào mức độ máu bị nôn ra nhiều như vậy, tám chín phần thường sẽ bị nội thương nghiêm trọng, nhưng từ nãy giờ chẩn mạch thực sự ông không tìm ra được chút nguyên nhân nào.
“Cái này….”
“Lề mề quá, rốt cuộc hắn ta bị gì?” Hạ Thôi Mị đã hết kiên nhẫn trước lão già này rồi.
Ngự y thấy mình không chẩn đoán ra được gì, nhưng nhìn bệnh tình rất nghiêm trọng.
Vì không muốn làm mất đi sự tín nhiệm cùng thanh danh làm nghề y đã hơn chục năm nay, ông đành phải nói một chứng bệnh chung chung, câu cửa miệng mà những tên lăng băm ngoài chợ thường hay nói.
“À, cậu