Thấy cô cứ như đang mải suy nghĩ điều gì, A Đa Đa liền day day vai cô:
“Hạ Thôi Mị, nàng nghe thấy ta nói gì không?”
Cô sực tỉnh lại:
“Ừ.
Ta biết rồi, ta suy nghĩ đã.
” Nói xong cô xoay người rời đi.
A Đa Đa thoáng bất ngờ, không phải là bỏ đi, cũng không phải là mấy lời lẽ như “phiền chết đi được”, “cút đi” như bình thường, mà lần này là suy nghĩ ư?
A Đa Đa cảm thấy vui vẻ vô cùng, hạnh phúc đến thật bất ngờ khiến hắn chưa thích ứng kịp.
“Được, ta chờ nàng, ta sẽ mãi ở đây chờ nàng đến khi ta chết mới thôi.
” A Đa Đa kích động vừa cười vừa hướng tới cô nói lớn.
Hạ Thôi Mị dừng lại bước chân:
“Đến chết?”
A Đa Đa bắt đầu lúng túng, hắn lại nói sai gì rồi sao? Cái mồm chết tiệt này, hắn tự vả vào miệng mình.
Hạ Thôi Mị quay mặt lại:
“Ngươi nói ở đây đến chết sao, ngươi không về thiên giới nữa sao?”
A Đa Đa hơi khựng lại, ngẫm lại một chút, thì ra mấy ngày nay cô giận dỗi vì việc này ư, chắc chắn là do cuộc đối thoại với Ba Ba Mạc Tỏa mấy ngày trước, nhưng lúc đó không phải hắn đã nói rõ sẽ ở lại rồi sao?
“Tại sao ta phải về khi có nàng ở đây chứ!”
Hạ Thôi Mị trong lòng thoáng chút vui mừng cười nhìn hắn.
Cái gì? A Đa Đa sửng sốt không tin nổi vào mắt mình, Hạ Thôi Mị cô là đang cười sao, thật không tin được, đây có phải hay không là tín hiệu tốt cho hắn.
Hạ Thôi Mị bất ngờ kiễng cao chân đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt qua, nụ hôn nhẹ nhàng mà nhanh chóng đến nỗi hắn cũng không ngờ được.
Lúc định thần lại nhân ra thì vui sướng đến nổ tung, vội vàng bế cô lên xoay một vòng trong hạnh phúc.
—---------------------
Ba Ba Mạc Tỏa sau khi suy nghĩ vài ngày, cuối cùng cô quyết định là rời đi, cô vẫn không thể để cho Dạ Huân Thiên chết được, cô vẫn sẽ rời đi.
Chính vì vậy thời gian này cô sẽ ở bên cạnh Dạ Huân Thiên nhiều nhất có thể, lưu lại cho nhau những kỉ niệm đẹp để khi rời đi rồi sẽ không nuối tiếc.
Ba Ba Mạc Tỏa cùng Dạ Huân Thiên chơi đùa ở hậu hoa viên, hắn ôm cô từ đằng sau, dậy cô cách thả diều.
“Cao nữa đi, cao nữa đi.
” Ba Ba Mạc Tỏa cười híp mắt vui sướng.
Dạ Huân Thiên nhìn cô vui vẻ, khóe miệng cũng không ngừng cong lên, cười đẹp đến ngây ngất con tim.
“Dạ Huân Thiên này!”
“Hửm?”
Dạ Huân Thiên cúi đầu nhìn xuống cô, thấy vẻ mặt vui vẻ ban nãy bỗng chốc trở nên trầm mặc suy tư, hắn xoay người ra đối diện với cô hỏi:
“Nàng sao vậy?”
“Nếu một ngày ta không ở bên cạnh chàng nữa, thì chàng sẽ ra sao?”
“Nàng nói gì vậy chứ, tại sao nàng lại không ở bên cạnh ta nữa?”
Ba Ba Mạc Tỏa cúi đầu nhìn xuống đất, cô không muốn nhìn vào ánh mắt của hắn.
“Dạ Huân Thiên à,