Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 115


trước sau

Giản Vân Tu đã thành tâm bệnh của Đổng Thanh Lâm.

Hắn ta đời trước sống dưới bóng ma của Giản Vân Tu bốn năm, vô luận như thế nào cũng không bằng Giản Vân Tu, thế cho nên chỉ cần nghe được tên Giản Vân Tu, hắn ta cả đêm không thể ngủ.

Có được cơ duyên trọng sinh, hắn ta cho rằng trời cao rốt cuộc chiếu cố hắn ta, hết thảy những gì phát sinh sau đó cũng tựa hồ xác minh điểm này.

Một hồi say rượu, hắn ta quen biết một người không hề kém hơn Ngôn Cảnh Tắc, là Cao Bác Hào.

Sau khi quyết định cắt đứt quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, ngược lại thái độ Ngôn Cảnh Tắc đối với hắn lại thay đổi lớn.

Có ký ức hai năm tiếp theo, đã luyện đàn hơn hai năm đời trước, còn làm lão sư ở trường học thưởng thức hắn ta, lại quen biết quý nhân.

Ngay cả Giản Vân Tu cũng bởi vì hắn ta mà gièm pha quấn thân.

Hắn ta thỏa thuê đắc ý, cảm thấy thế giới này tiếp theo sẽ chuyển động quanh hắn ta, nhưng hết thảy đột nhiên liền thay đổi.

Ngôn Cảnh Tắc trước một ngày còn đang lấy lòng hắn ta, đột nhiên trở mặt, cùng Giản Vân Tu ở bên nhau.

Bạn bè Ngôn Cảnh Tắc vừa mới còn an ủi hắn ta, đột nhiên liền block hắn ta.

Ngay cả Giản Vân Tu cũng dễ dàng tẩy trắng.

Hắn ta cảm thấy mọi chuyện không nên như vậy, mà đây cũng là nguyên nhân hắn tới tìm Giản Vân Tu.

Chỉ là, nhìn thấy Giản Vân Tu, lệ khí trong lòng hắn ta liền áp chế không được.

Giản Vân Tu vì sao có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy những thứ hắn thật vất vả mới làm được? Đời trước hắn ta yêu Ngôn Cảnh Tắc bốn năm, nguyện ý vì Ngôn Cảnh Tắc trả giá hết thảy, nhưng Giản Vân Tu ngoắc ngón tay, Ngôn Cảnh Tắc liền vứt bỏ hắn ta.

Đời này……

Cao Bác Hào yêu hắn ta, đối hắn ta vô cùng tốt, làm hắn ta có cảm giác được quý trọng, nhưng bởi vì Giản Vân Tu, bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần.

Lúc trước hắn ta một mực chắc chắn người trên những ảnh bất nhã đó là Giản Vân Tu, nhưng Cao Bác Hào cảm thấy không phải, hai người liền ồn ào một trận, không nghĩ tới mới vừa cãi xong, Giản Vân Tu liền làm sáng tỏ chuyện này.

Lúc sau, mỗi lần hắn ta biểu đạt bất mãn với Giản Vân Tu, Cao Bác Hào đều sẽ ngăn lại, bảo hắn ta đừng nói nữa, lửa giận trong lòng hắn tự nhiên càng lúc càng lớn.

Giản Vân Tu làm hắn ta thống khổ, hắn cũng sẽ không để Giản Vân Tu dễ chịu.

Hắn ta nhớ rõ đời trước lúc hắn nói với Giản Vân Tu, hắn có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, Giản Vân Tu liền biểu hiện thật sự rất thống khổ.

Đổng Thanh Lâm nhìn về phía Giản Vân Tu, chờ mong nhìn thấy Giản Vân Tu biến đổi sắc mặt.

Nhưng mà Giản Vân Tu một chút phản ứng cũng không có, an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn ta, thật ra Vu Diệp có chút kỳ quái: “Ngôn Cảnh Tắc đã từng ở bên cậu hai năm? Cậu là bạn trai cũ anh ta?”

“Có thể nói như thế.” Đổng Thanh Lâm cười lạnh uống một ngụm nước: “Anh ta đại khái cũng không coi tôi như bạn trai, chỉ coi tôi như thế thân của Giản Vân Tu. Anh ta bảo tôi mặc quần áo Giản Vân Tu thích mặc, đàn bản nhạc Giản Vân Tu hay đàn, ngay cả nói chuyện cũng muốn tôi học theo Giản Vân Tu.”

Ngôn Cảnh Tắc cũng đã 28, thành niên mười năm, hắn nếu có bạn trai cũ, Vu Diệp cảm thấy cũng không có gì.

Nhưng nếu Ngôn Cảnh Tắc tìm thế thân, vậy thì không tốt lắm!

Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy không phải là lừa gạt cảm tình người khác sao? Cũng là vũ nhục đối với Giản Vân Tu.

“Anh ta thế mà lại làm loại chuyện này?” Vu Diệp tức giận đến vỗ bàn, thời điểm nhìn qua Giản Vân Tu, lại nhìn thấy Giản Vân Tu dùng móng tay cào cào cài bàn.

Giản Vân Tu làm như vậy nghĩa là cũng có điểm bực bội.

Vu Diệp hơi đau lòng y, bạn trai cũ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tìm tới cửa, Giản Vân Tu sợ là không biết phải ứng đối như thế nào, chắc chắn cũng thật thương tâm.

Nhưng việc này cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn.

Vu Diệp đang rối rắm, Giản Vân Tu đột nhiên hỏi Đổng Thanh Lâm: “Cậu và Ngôn Cảnh Tắc đã tách ra rồi, phải không?”

“Vào sáng hôm anh và Ngôn Cảnh Tắc come out đó, Ngôn Cảnh Tắc đã đuổi tôi đi.” Đổng Thanh Lâm mặt đầy châm chọc mà nhìn biệt thự treo đầy ảnh chụp Giản Vân Tu này, giống như Ngôn Cảnh Tắc đuổi hắn ta ra từ căn hộ này vậy: “Phòng đàn trên lầu đẹp lắm đúng không?”

“Ngôn Cảnh Tắc nói, ngay từ đầu cậu đã biết là làm thế thân, anh ấy đã trả tiền cho cậu.” Giản Vân Tu lại nói.

Hô hấp Đổng Thanh Lâm cứng lại, có chút nan kham, đột nhiên nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã biết tôi là thế thân của anh, nhưng tôi yêu anh ấy, tôi mỗi ngày đánh đàn cho anh ấy, nấu cơm cho anh ấy, luôn là tôi bồi cạnh anh ấy… Anh ấy vì sao lại tuyệt tình với tôi như vậy?”

Móng tay Giản Vân Tu cào bàn đến nỗi có thể ra âm thanh.

Vu Diệp càng phát hỏa, đột nhiên đứng lên: “Ngôn Cảnh Tắc thế mà như vậy?” Nghe cách nói của người này, Ngôn Cảnh Tắc trước khi đón Giản Vân Tu mới vừa đuổi người này ra… Nếu Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy, kia thật sự quá ghê tởm!

Giản Vân Tu thật ra còn ngồi yên chỗ kia, tay y bực bội mà moi cái chân bàn, biểu tình lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu tránh đi không nói đến chuyện lấy tiền, cho nên kỳ thật là cậu thu tiền của Ngôn Cảnh Tắc. Dương cầm trên lầu trước nay không ai động qua, cậu cũng chưa hề ở chỗ này bao giờ! Cậu cố ý gạt tôi, muốn phá hư cảm tình của tôi và Ngôn Cảnh Tắc. Tôi không muốn nói chuyện với cậu, mời cậu ra ngoài cho!”

Giản Vân Tu thực xác định, đồ vật trên phòng đàn của Ngôn Cảnh Tắc chưa từng có người dùng qua, người này lại ám chỉ hắn ta đã dùng qua…… Người này đang gạt người!

Sắc mặt Đổng Thanh Lâm biến đổi.

Đời trước, lúc hắn ta nói với Giản Vân Tu chuyện mình và Ngôn Cảnh Tắc, phản ứng của Giản Vân Tu hoàn toàn khác với hôm nay, mà xem Ngôn Cảnh Tắc phản ứng sau đó, liền biết Giản Vân Tu nhất định cáu kỉnh với Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí có khả năng cự tuyệt Ngôn Cảnh Tắc.

Ít nhất, đời trước mãi cho đến khi hắn ta chết, Giản Vân Tu cũng không dọn vào biệt thự này.

Nhưng thật ra hắn ta đã từng ở chỗ này một đoạn thời gian.

Hiện tại, thái độ Giản Vân Tu sao lại thay đổi?

Đổng Thanh Lâm không rõ đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà sự thật kỳ thật rất đơn giản.

Đời trước, gút mắt của hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc thật sự sâu hơn đời này nhiều, đời trước lúc hắn ta đi tìm Giản Vân Tu, là nói thẳng Giản Vân Tu là kẻ thứ ba, hơn nữa còn chuyện lên giường… Giản Vân Tu tất nhiên làm không được chuyện yên tâm thoải mái tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc.

“Vu Diệp, đưa cậu ta ra ngoài.” Giản Vân Tu lại nói.

Vu Diệp lúc này còn có điểm không rõ tình huống cụ thể, nhưng Giản Vân Tu nói là cậu nghe, lập tức nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Mời anh đi ra ngoài!”

Cũng chính là lúc này, cửa lớn biệt thự bị mở ra, Ngôn Cảnh Tắc đi đến: “Cục cưng, anh đã trở về rồi đây!” Hôm nay Giản Vân Tu muốn đi ra ngoài làm việc, Ngôn Cảnh Tắc liền không về nhà buổi sáng mà đi gặp bạn, cùng bạn bè ăn cơm, thuận tiện tuyên dương một chút tình yêu của mình và Giản Vân Tu.

Sau đó, từ chỗ Vu Diệp nơi đó biết được Giản Vân Tu đã kết thúc công việc, hắn liền lập tức trở lại.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ tới sau khi về nhà vậy mà gặp được Đổng Thanh Lâm.

“Sao cậu lại ở đây?” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày lại. Hắn và Đổng Thanh Lâm đã không còn quan hệ , Đổng Thanh Lâm đến đây làm gì?

Hơn nữa nhìn bộ dáng Giản Vân Tu và Vu Diệp, bọn họ có vẻ rất tức giận, Đổng Thanh Lâm rốt cuộc đã làm gì?

“Tôi……” Đổng Thanh Lâm muốn phát hỏa, nhưng dáng vẻ phẫn nộ của Ngôn Cảnh Tắc làm hắn ta sợ hãi, đời trước mỗi lần nhìn bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc, hắn ta đều sẽ chịu thua, lúc này cũng theo bản năng mà chịu thua: “Cái gì tôi cũng chưa làm, tôi chỉ là muốn đến nhìn anh.”

“Chúng ta không có quan hệ gì, cậu không cần tới nhìn tôi.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.

Sau khi Đổng Thanh Lâm ký giải ước thư vẫn chưa gặp qua Ngôn Cảnh Tắc, nhưng trước hôm đó, thái độ của Ngôn Cảnh Tắc với hắn ta đúng là có thay đổi.

Lần này hắn ta lại đây kỳ thật cũng muốn nhìn thái độ Ngôn Cảnh Tắc đối với mình một chút.

Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thực tuyệt tình với hắn ta.

Đổng Thanh Lâm nhớ tới cái chết của mình, lập tức lạnh mặt: “Không cần các người đuổi, tôi tự mình đi.”

Hắn ta nói, liền phóng ra ngoài.

Ba người còn lại căn bản không ai quan tâm hắn ta, Ngôn Cảnh Tắc lúc này đang thật cẩn thận mà nhìn về phía Giản Vân Tu: “Vân Tu, anh và hắn thật sự không có quan hệ.”

Giản Vân Tu hít sâu một hơi, chỉ vào cái ly bên kia bàn ăn mà Đổng Thanh Lâm đã dùng qua, nói: “Ném cái ly kia đi cho em!”

Ngôn Cảnh Tắc lập tức đem cái ly kia ném vào thùng rác.

Giản Vân Tu thấy thế, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, liền chạy lên lầu.

“Vân Tu, em làm gì vậy?” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng hỏi.

“Tắm!” Giản Vân Tu nói xong, biến mất ngay sau khúc cong cầu thang.

Không hề nghi ngờ, Giản Vân Tu nổi giận.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vu Diệp: “Đổng Thanh Lâm kia rốt cuộc là tới làm gì? Hắn nói cái gì?”

Vu Diệp nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát.

Nếu không nghe lời Giản Vân Tu nói sau đó, chỉ nghe Đổng Thanh Lâm kia, Ngôn Cảnh Tắc đúng là một đại tra nam! Nhưng sau khi Giản Vân Tu nói như vậy… Đổng Thanh Lâm kia đang gạt người?

Vu Diệp đem lời Đổng Thanh Lâm nói, tất cả đều nói cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đổng Thanh Lâm đây là hận hắn cỡ nào mà phải làm như vậy!

Hắn vẫn luôn cảm thấy, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Đổng Thanh Lâm đối với nguyên chủ kém như vậy, còn cùng với Cao Bác Hào đánh sập công ty nguyên chủ là bởi vì nguyên chủ lì lợm la liếm Đổng Thanh Lâm, nên hắn cách xa Đổng Thanh Lâm, hai người sẽ không có giao thoa, kết quả Đổng Thanh Lâm thế mà tới cửa tìm hắn phiền toái!

Người này có phải có bệnh không?

Ngôn Cảnh Tắc tuy ngay từ đầu đã không thích Đổng Thanh Lâm, nhưng cũng không nghĩ tới phải đối phó Đổng Thanh Lâm.

Nhưng hôm nay Đổng Thanh Lâm ở trước mặt Giản Vân Tu hồ ngôn loạn ngữ, phá hư cảm tình của hắn và Giản Vân Tu, hắn khắc chế không được lửa giận.

Ngôn Cảnh Tắc lấy số điện thoại Cao Bác Hào, liền gọi đi.

Chờ Cao Bác Hào nhận điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Cao Bác Hào, cho tôi địa chỉ mail, tôi có thứ cho anh xem!”

“Anh là ai?” Cao Bác Hào hỏi.

“Tôi là Ngôn Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Anh phải cho tôi xem cái gì?” Cao Bác Hào có chút đề phòng.

“Về bạn trai anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Anh đã làm gì Thanh Lâm?” Cao Bác Hào nóng nảy, phỏng chừng cho rằng thứ Ngôn Cảnh Tắc cho anh xem có quan hệ với Đổng Thanh Lâm, thứ này không phải tốt lành gì.

“Email của anh!” Ngôn Cảnh Tắc không muốn nói chuyện phiếm.

Cao Bác Hào báo ra một cái mail, Ngôn Cảnh Tắc trí nhớ kinh người, nghe xong liền nhớ kỹ, lập tức cúp điện thoại.

Phòng ăn nhà hắn có gắn camera!

Đổng Thanh Lâm không bỏ qua cho hắn, phá hư cảm tình của hắn và Đổng Thanh Lâm, hắn không ngại cũng làm như vậy một chút.

Ngôn Cảnh Tắc tìm ra đoạn phim Đổng Thanh Lâm đến đây kiếm chuyện, gộp với sao kê mấy năm nay hắn chuyển khoản cho Đổng Thanh Lâm, gửi cho Cao Bác Hào, trên email còn viết một hàng chữ đỏ to tướng: “Cao Bác Hào, quản cho kĩ bạn trai anh, đừng để hắn đến quấn lấy tôi! Tôi chỉ là thấy hắn giống Giản Vân Tu, tiêu tiền bảo hắn giả làm Giản Vân Tu dỗ tôi vui vẻ thôi, tôi với hắn đã bàn bạc, hai bên thỏa thuận xong căn bản không còn quan hệ gì!”

Gửi hết xong, Ngôn Cảnh Tắc lập tức thoải mái.

Vu Diệp đã rời đi, hắn nên đi dỗ Giản Vân Tu…… Ngôn Cảnh Tắc lên lầu, kết quả tìm không thấy Giản Vân Tu.

Ngay từ đầu hắn cho rằng Giản Vân Tu đang ở phòng đàn, nhưng Giản Vân Tu căn bản không ở nơi đó.

Hắn đi phòng ngủ Giản Vân Tu tìm, nơi đó cũng không có ai, thậm chí buồng vệ sinh trong phòng ngủ Giản Vân Tu cũng không có dấu hiệu dùng qua.

Giản Vân Tu đang ở đâu? Ngôn Cảnh Tắc hoảng hốt một trận.

May mắn lúc này, hắn nghe được phòng ngủ mình có động tĩnh.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng mở cửa đi vào, sau đó liền ngốc ra.

Chăn nệm trên giường hắn bị đổi đi, đổi thành một bộ bốn kiện thuần trắng Giản Vân Tu vừa mới mua về giặt xong.

Mà Giản Vân Tu…… nằm ở trên giường!

“Rốt cuộc anh làm gì dưới đó? Sao lâu như vậy mới lên? Anh… Còn không mau đi tắm đi!” Giản Vân Tu dùng chăn bao bọc mình gắt gao, tức giận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Truyện convert hay : Tà Vương Thích Sủng: Quỷ Y Cuồng Phi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện