Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 131


trước sau

Nguyên chủ khi còn nhỏ đã nấu cơm, Ngôn Cảnh Tắc có ký ức của hắn, cũng có thể…… Đem đồ nấu chín.

Nhưng sắc hương vị linh tinh thì khỏi cần suy nghĩ.

Hắn am hiểu nhất chính là nấu cơm, cùng với trong lúc nấu cơm, chưng các loại đồ ăn.

Huyện Đông Cốc bên này là đất lành, thổ địa phì nhiêu, trên cơ bản từng nhà đều trồng lúa, một năm trồng hai mùa, món chính của mọi người giống nhau cũng là cơm, nhưng nhà nông bình thường rất khó ăn cơm chỉ do mỗi gạo nấu ra, họ đều bỏ vào những thứ khác nấu cùng, tỷ như có khoai lang đỏ có bí đỏ tùy mùa, mỗi ngày ăn cơm khoai lang, cơm bí đỏ, đậu tằm gì đó chín liền ăn cơm đậu, chỉ có thêm rau xanh còn có thể dùng thêm bữa cơm.

Từng nhà lại phổ biến chỉ có một cái nồi…… Hoặc là dứt khoát chỉ ăn cơm không dùng thức ăn, nếu không thường thường là trên giá chưng làm thêm món ăn.

Hôm nay buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc liền đem thịt nạc mình đã muối trước một ngày ra chưng lên, sau lại chưng một ít rau dại mọc trước cửa nhà.

Rau dại bị chưng chín như, đều trở nên nát bét, Vệ Lăng Tu một chiếc đũa cũng chưa động, chỉ gắp thịt ăn hai chén cơm.

Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy…… Tâm tình y tốt lắm nên ăn uống thì tốt rồi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn y ăn như vậy lại có chút lo lắng, sợ chính mình nuôi không nổi Vệ Lăng Tu.

Thịt heo giá không tiện nghi đâu! Cũng may Vệ Lăng Tu thích ăn thịt nạc, thịt nạc chỉ cần mười lăm mười sáu văn một cân.

“Lăng Tu, chúng ta ngày mai liền đi huyện thành, đem sách bán?” Ngôn Cảnh Tắc đề nghị, phải xác định cái này thật sự có thể kiếm tiền, hắn mới có động lực đi làm.

Vệ Lăng Tu sửng sốt.

Xảy ra chuyện như vậy, y có hơi không dám đi huyện thành, sợ người khác nói y, nhưng y không đi, chẳng lẽ bắt Ngôn Cảnh Tắc đi?

Ngôn Cảnh Tắc mới vừa biết chữ, rất nhiều thứ không hiểu, cũng không cùng người ở hiệu sác đánh giao tế qua, những người đó sẽ khinh thường người khác, có thể nào lừa Ngôn Cảnh Tắc hay không?

Y kỳ thật cũng không có khả năng cả đời không đi huyện thành.

“Được, chúng ta ngày mai đi huyện thành.” Vệ Lăng Tu nói.

Ăn cơm xong trời liền đen, Ngôn Cảnh Tắc thúc giục Vệ Lăng Tu đi ngủ, bản thân mình cũng vẫn luôn ngáp.

“Ngươi đi ngủ sớm một chút.” Vệ Lăng Tu nói, lại hỏi: “Giường của ngươi……”

Y hôm nay ban ngày đi phòng Ngôn Cảnh Tắc dùng để ngủ nhìn nhìn, nơi đó cũng có một tấm ván cửa, nhưng quá nát, không giống như là có thể cho người ngủ.

Nhưng chẳng lẽ y muốn cho Ngôn Cảnh Tắc cùng mình ngủ sao?

Trước tiên không nói ván cửa kia rất hẹp, hai người căn bản nằm không được, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ cũng không muốn cùng nhau ngủ với y…… Trước kia Ngôn Cảnh Tắc còn nói qua muốn cưới vợ.

“Ta lập tức liền đi thu dọn.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức đi thu dọn.

Ván cửa bên kia càng nát, nhưng mặt trên để mấy thứ trải trải lên vẫn là có thể ngủ!

Vệ Lăng Tu trả lại cho hắn giường chăn của hắn kìa!

Ngôn Cảnh Tắc trước tiên để mấy tấm ván gỗ lên cái cửa nát, lại đem quần áo cũ chăn cũ của mình trải lên, lại trải lên màn giường xả từ chỗ Vệ Lăng Tu trải lên, giường này đã đủ thoải mái!

Ngôn Cảnh Tắc tối qua cả một đêm không ngủ, hôm nay vừa nằm xuống liền ngủ ngay, nhưng ngày buổi sáng hôm sau, trời còn chưa sáng lại tỉnh.

Hắn trước tiên nấu cho chính mình một nồi cơm gạo cũ, ăn một nửa, dư lại một nửa kia bỏ vào bình, để vào trong phòng mình, lại nấu một nồi cơm tẻ, chờ lát nữa cho Vệ Lăng Tu ăn.

Hôm qua giữa trưa và buổi tối, bởi vì có Vệ Lăng Tu ở, hắn đều chỉ nấu cơm tẻ, cùng Vệ Lăng Tu ăn.

Nhưng hắn lúc ấy kỳ thật nấu thiếu, sau đó cùng Vệ Lăng Tu ăn cũng ăn giống y, chỉ ăn được ba phần no.

Nguyên chủ ăn uống thật sự quá nhiều!

Hôm nay, hắn dứt khoát liền trước tiên nấu chút cơm gạo cũ ăn no, dư lại chờ lát nữa đói bụng cũng có thể ăn.

Tuy nói chép sách có thể kiếm tiền, nhưng hắn không phải nguyên chủ, không có ý tưởng “ăn sạch dùng hết thân thể khỏe mạnh”, hắn đã bắt đầu suy xét chuyện vài thập niên sau rồi!

Hắn cùng Vệ Lăng Tu đều là nam nhân, tương lai sẽ không có hài tử, vậy cần thiết phải tích cóp tiền!

Bọn họ cần phải có mấy gian nhà ở tốt một chút, cần phải có mấy chục mẫu đất, lại có cũng phải tích tụ cho nhiều thêm, như vậy già rồi mới có thể an độ lúc tuổi già.

Không, như vậy cũng không đủ.

Vệ Lăng Tu thích ăn thịt, chính hắn lại ăn quá nhiều……

Ngôn Cảnh Tắc căn bản không dám tiêu tiền lung tung.

Nghĩ như vậy, hắn ngồi vào án thư của Vệ Lăng Tu, tiếp tục chép sách.

Tam Tự Kinh ngày hôm qua hắn đã sao chép qua một lần, hiện tại chép lại tốc độ càng mau, hơn nữa sách này rất mỏng……

Trước khi chuẩn bị ra cửa, hắn đã chép xong thêm một quyển.

Vệ Lăng Tu chậm chạp không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.

Nhìn Ngôn Cảnh Tắc bự con cầm bút, nhanh chóng mà viết chữ nhỏ đoan chính như vậy, y chung quy cảm thấy có hơi không hài hòa.

“Ngôn ca, ngươi viết chữ thật nhanh!” Vệ Lăng Tu nhịn không được cảm khái.

“Biết dùng lực đạo gì tới viết, viết lên liền đơn giản.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn ngay từ đầu chính là không cầm qua bút, không biết dùng lực đạo gì thích hợp mới có thể viết xấu, sau khi quen rồi liền cảm thấy viết chữ quá đơn giản.

Thể lực hắn như vậy làm hắn viết một ngày cũng không mệt!

Vệ Lăng Tu: “……” Người khác nếu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, khẳng định sẽ muốn đánh hắn!

Không, đừng nói người khác, y cũng muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc đây.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu lên đường đi huyện thành, thuận tiện cho quen đường.

Thể lực Vệ Lăng Tu chẳng ra gì, nhưng không cầm đồ nhiều, chỉ là đi đường cũng sẽ không mệt, đi theo Ngôn Cảnh Tắc được nửa canh giờ, bọn họ liền tới tới huyện thành.

Huyện Đông Cốc không có tường thành, nhưng được một con sông vây quanh, trên sông có vài cây cầu đá cao.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu qua cầu, liền có rất nhiều người nhìn qua.

Vệ Lăng Tu nhớ rõ, lúc trước hai người y và Ngôn Cảnh Tắc là bị một đám người bắt gian, người nhà y cũng hoàn toàn không có ý từ vì y che giấu, thật ra còn rõ ràng muốn làm lớn chuyện……

Bọn họ không thể để y yên, hiện tại sợ là toàn bộ người trên huyện thành đều đã biết chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc.

Cũng không biết người khác sẽ nhìn y thế nào.

Vệ Lăng Tu có chút lo lắng, liền sợ nhìn đến ánh mắt chán ghét của người khác, ngay từ đầu cũng không dám ngẩng đầu, chờ sau đó đem đầu ngẩng lên……

Xung quanh y và Ngôn Cảnh Tắc cũng không có người nào, đại khái là người khác bị khổ người của Ngôn Cảnh Tắc dọa tới, nhưng tại sao…… Sao bọn họ ngẫu nhiên nhìn y còn một bộ dáng rất đồng tình vậy?

Vệ Lăng Tu có điểm ngốc.

Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là bán sách.

Vệ Lăng Tu mang theo Ngôn Cảnh Tắc vào hiệu sách.

Thời điểm bá tánh bình thường bên ngoài nhìn Ngôn Cảnh Tắc đều có chút sợ hãi, nhưng mấy thư sinh trong tiệm nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc lại có vẻ ghét bỏ, còn có người nói: “Thật là làm nhục văn nhã!”

Nhưng mà người này mới ra khẩu, đã bị người bên cạnh lôi đi.

Bọn họ là người muốn tới hiệu sách mua sách, đa phần là vừa bắt đầu đọc sách, hơn phân nửa cả đồng sinh cũng chưa thi đậu.

Tuy nói người đọc sách địa vị cao, nhưng bọn họ cũng là thân thể máu thịt bình thường, cũng sợ Ngôn Đại lưu manh như vậy tìm bọn họ phiền toái.

Cho nên…… Vẫn là không nên đắc tội với người tương đối tốt hơn!

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn cảm thấy thân hình mình thật sự đặc biệt cao lớn.

Nhìn nhìn mà xem, tất cả mọi người đều sợ hắn!

Vệ Lăng Tu lại bởi vì chuyện người khác khinh bỉ Ngôn Cảnh Tắc có điểm khó chịu, nhưng nhìn đến ông chủ hiệu sách, y lại thu thập tâm tình của mình: “Ông chủ, ta muốn bán sách.”

Ông chủ hiệu sách là một lão nhân để râu dài, y liếc mắt nhìn Vệ Lăng Tu một cái, nói: “Người bán điền bán đất tới mua sách thì nhiều, bán sách thì không có mấy ai…… Ngươi muốn bán sách gì?”

Vệ Lăng Tu có chút ngượng ngùng: “Ta không phải muốn bán tàng thư, là sao chép một ít sách muốn bán.”

Nói rồi Vệ Lăng Tu liền đem kinh phật mình chép ở Vệ gia và ba quyển Tam Tự Kinh mới chép xong ra.

Những thứ đó kỳ thật cũng không thể tính là sách, vẫn chưa đóng hoàn chỉnh thành sách.

“Ngươi chép à?” Chưởng quầy hỏi.

“Ừm.” Vệ Lăng Tu nói.

“Chữ Vệ thiếu gia không tồi, sao không đi thi công danh?” Chưởng quầy có chút giật mình, văn nhân huyện Đông Cốc trên cơ bản ông đều nhận thức, rất nhiều chữ của tú tài còn không đẹp như Vệ Lăng Tu.

Nhưng ông vẫn luôn nghe nói đại thiếu gia Vệ gia này bất hảo, không thích đọc sách……

Kỳ thật như đồng sinh, chỉ cần học thuộc lòng sách phải thi, có người giảng giải một chút, lại có một bút chữ đẹp, cơ bản là có thể thi đậu, làm văn hoặc là thơ từ gì đó thiếu một chút cũng không sao.

Vệ Lăng Tu sinh ở Vệ gia, theo lý ra sao cũng đều có thể thi đậu.

Vệ Lăng Tu không trả lời.

Kỳ thật tiểu hài tử, ai sẽ ngay từ đầu đã thích đọc sách? Chỉ là hai đệ đệ y bị người trong nhà buộc đi đọc, tới phiên y thì…… Đều nói y không thích đọc sách, nói nhiều đến chính y cũng tin là vậy.

Vệ Lăng Tu không muốn nhiều lời: “Chưởng quầy, sách này……”

“Ta nhìn xem trước.” Chưởng quầy từng trang nhìn kỹ.

Ông nhìn một hồi lâu mới đem tất cả trang giấy đều xem xong: “Chữ cũng không sai, Tam Tự Kinh chỗ ta bán 300 văn, một quyển cho ngươi hai trăm 50 văn, còn những kinh Phật này 400 văn một quyển.”

Mấy quyển kinh Phật kia có thể nhiều tiền hơn Tam Tự Kinh.

Sách như vậy tuy nói bán không nhiều lắm, nhưng luôn có mấy phu nhân hoặc lão thái thái vài nhà có tiền sẽ đến mua, mua về tự mình niệm hoặc là lấy cung trước Phật, thậm chí dứt khoát đốt luôn cũng có.

Vệ Lăng Tu trước kia sao chép sáu quyển kinh Phật, trực tiếp liền bán hai quán 400 văn, hơn nữa tiền bán Tam Tự Kinh thêm lên thế nhưng có hơn ba quán, ước chừng tương đương ba lượng bạc.

Tuy Vệ gia vì hãm hại Vệ Lăng Tu, vừa ra tay liền cho Ngôn Cảnh Tắc mấy trăm lượng bạc, nhưng đối với nhà người thường mà nói, ba lượng bạc không ít.

Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm kích động.

Nhưng chờ hắn hỏi qua giá cả bút mực trang giấy……

Sách nơi này quý, một phần lớn nguyên nhân là do giấy quý!

Chép một quyển Tam Tự Kinh cần số lượng giấy… Chẳng sợ một chữ cũng không sai, cũng muốn bảy tám chục văn!

Trách không được chỉ có kẻ có tiền mới đọc sách!

Bất quá sau khi đọc sách biết chữ, kiếm được thật nhiều, sao chép một quyển Tam Tự Kinh đại khái có thể kiếm 150 văn, mười quyển chính là nửa quán, một trăm quyển chính là mười lăm quán, một ngàn quyển chính là 150 quán……

Hắn một ngày hắn chép được mười quyển hai mươi quyển đi!

Ngôn Cảnh Tắc đã lập hạ hùng tâm tráng chí.

Ông chủ hiệu sách kia nhìn Tam Tự Kinh mới vừa chép tốt, lại nói với Vệ Lăng Tu: “Vệ thiếu, ngươi cũng đừng mệt……”

Vệ Lăng Tu rời khỏi Vệ gia mới một ngày, liền chép ba quyển sách, đây……

“Ta không mệt.” Vệ Lăng Tu nói, trong đó hai quyển đều là Ngôn Cảnh Tắc chép.

Ông chủ hiệu sách dù sao cũng không tin.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu kiếm lời, lại mua thêm vào một ít đồ vật, sau đó liền trở về nhà.

Bọn họ giữa trưa là ăn ở trấn trên, Ngôn Cảnh Tắc ăn nhiều cỡ Vệ Lăng Tu, căn bản không ăn no, sau khi về đến nhà hắn trước tiên tiến vào phòng đem nửa nồi cơm còn dư lại ăn nốt, sau đó liền bắt đầu chép sách.

“Ngôn ca, ta dạy cho ngươi học thứ khác nha?” Vệ Lăng Tu đề nghị.

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt: “Từ từ, ta trước chép nhiều hơn mấy quyển sách đã!”

Vệ Lăng Tu: “…… Ngôn ca ngươi muốn chép trước mấy quyển? Ta và ngươi cùng nhau chép.”

“Trước chép một ngàn quyển, như vậy trước khi qua mùa đông, chúng ta có thể xây nhà!”

“……” Vệ Lăng Tu hết chỗ nói rồi: “Ngôn ca, hiệu sách một năm cũng không bán ra ngoài được một ngàn quyển Tam Tự Kinh đâu…”

Ngôn Cảnh Tắc dừng bút, nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Ta cảm thấy ta có thể học một chút sách khác…… Ta đổi chép cái khác!”

Một quyển sách chép nhiều bán không ra nói không chừng sẽ bị giảm giá trị, hắn vẫn là chép mấy quyển sách khác nữa đi!

Mặc kệ thế nào, hắn đều phải vì chính mình và Vệ Lăng Tu kiếm tiền dưỡng lão!

Vệ Lăng Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc có thiên phú như vậy, thế mà chỉ nghĩ đến chép sách?

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện