Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 147


trước sau

Vệ Lăng Tu qua năm mới mười chín, tuổi này có thể thi đậu tú tài đã thực không tồi, tìm một lão sư tốt học mấy năm, hy vọng có thể thi đậu cử nhân rất lớn.

Chu Tùng vui mừng không thôi, lại có chút khó chịu.

Ông đối với cháu ngoại trai này, rốt cuộc vẫn chú ý quá ít.

Vệ Lăng Tu lúc này lại còn đang hứng thú bừng bừng mà nói: “Ta có thể thi đậu tú tài ít nhiều nhờ Ngôn ca! Ta vẫn luôn cho rằng mình không phải là người có thiên phú học tập, nhưng trước đó Ngôn ca mỗi ngày buộc ta học bài, cõng cõng, ta cũng học xuống được!”

“Ngôn ca còn viết chú giải cho ta.”

“Ngôn ca còn đưa ta đi đọc sách!”

……

Vệ Lăng Tu hôm nay thật sự phi thường cao hứng, đột nhiên biết được Ngôn Cảnh Tắc cũng thích mình thì thôi, còn nhiều thêm một người thân.

Càng quan trọng là…… Y vẫn luôn muốn khen khen Ngôn Cảnh Tắc, muốn cho người ta biết Ngôn Cảnh Tắc đối với y có bao nhiêu tốt, cố tình lại không thể nói lung tung với người ta.

Hiện tại có người có thể nghe lời y nói, người này còn biết quan hệ của Ngôn Cảnh Tắc và y, y liền dứt khoát nói cho tận hứng.

Chu Tùng: “……”

Ánh mắt Chu Tùng phức tạp mà nhìn cháu ngoại trai mình.

Trước khi tới y cho rằng Ngôn Đại thật là kẻ lưu manh, còn nghĩ cháu ngoại trai mình nói không chừng bị Ngôn Cảnh Tắc bắt cóc, nếu Ngôn Đại làm chuyện gì tổn thương cháu ngoại trai…… Ông cho dù bản thân không động thủ, chung quy cũnh có thể tiêu tiền thỉnh người có thù oán với Ngôn Đại giáo huấn Ngôn Đại một phen.

Kết quả……

Ngôn Đại đối với cháu ngoại trai thế nào, hiện tại ông còn không rõ ràng lắm, nhưng cháu ngoại trai đối Ngôn Đại toàn tâm toàn ý, đây là rõ ràng.

Ông nếu thật cùng Ngôn Đại đối chọi, không chừng cháu ngoại trai còn muốn giúp Ngôn Đại ấy chứ!

Vệ Lăng Tu đương nhiên là muốn giúp Ngôn Cảnh Tắc.

Y đối với Chu Tùng toàn không ấn tượng, trước hôm nay quả thực chính là người xa lạ, sao có thể giúp Chu Tùng.

Vệ Lăng Tu một hơi nói sảng khoái, mới nhìn về phía Chu Tùng: “Ngài…… Sao ngài lại tìm đến ta?”

Chu Tùng lập tức nói ra chuyện mình cho rằng Vệ Lăng Tu bị người Vệ gia hãm hại, đuổi ra khỏi gia môn.

“Xác thật là bọn họ hãm hại ta.” Vệ Lăng Tu nói chuyện ngày đó.

Chu Tùng nghe được nổi trận lôi đình: “Thật là buồn cười! Ngươi là con của hắn, ta cho rằng……” ông ta và phu nhân quan hệ rất kém cỏi, nhưng cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên hài tử của mình, Vệ Chí Viễn quả thực có bệnh! “Sớm biết như vậy, ta nhất định sớm tiếp ngươi đi! Ta vẫn luôn cho rằng ngươi sống không tồi……”

Chu Tùng trước kia cũng có phái người tới hỏi thăm tin tức, lúc ấy thấy Vệ Lăng Tu cả ngày ở bên ngoài chơi, liền cảm thấy Vệ Lăng Tu sống không tồi.

Ông vô luận như thế nào cũng không thể tưởng được, thế mà sẽ có người ngay cả hài tử của mình cũng không để bụng.

Chu Tùng nói lên chuyện năm đó, Vệ Lăng Tu bị hắn gợi lên câu chuyện, cũng bắt đầu nói chuyện trước kia.

Chu Tùng nói ông mỗi năm đều có đưa lễ năm, cũng có viết thư cho Vệ Lăng Tu.

Vệ Lăng Tu nói y căn bản không biết, cũng không thu được tin gì.

Chu Tùng nói tỷ tỷ ông lúc trước kỳ thật có không ít của hồi môn.

Vệ Lăng Tu nói y vẫn luôn cho rằng mẫu thân cái gì cũng không lưu lại.

……

Hai người nói nói, thật ra đều có đồng cảm với đối phương.

Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nghe hai người này nói chuyện phiếm, lại nghĩ tới một sự kiện.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ chết vào vài ngày sau.

Nếu không có gì ngoài ý muốn…… Nguyên chủ hẳn là bị Chu Tùng nghĩ biện pháp lộng chết……

Hắn đột nhiên liền có hảo cảm đối với cữu cữu này!

Vệ Lăng Tu và Chu Tùng đang nói chuyện, mình cũng xen miệng vào không được, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cữu cữu ngài đường xa mà đến, ăn gì chưa? Ta đi làm chút thức ăn?”

“Khụ khụ…… Cảm ơn.” Chu Tùng hôm nay thật đúng là chưa ăn qua cái gì, lúc này đã sớm đói bụng……

Kỳ thật ngay cả Vệ Lăng Tu và Ngôn Cảnh Tắc, lăn lộn lâu như vậy, hiện tại cũng đã đói bụng.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, trực tiếp tới một đầu khác nhà chính, chuẩn bị nấu cơm.

Ngụy chưởng quầy cả gạo và rau dưa thịt đều chuẩn bị cho hắn một ít, không chỉ như thế, hắn bây giờ còn có hai nồi nấu, có thể một nồi nấu cơm, một nồi nấu thức ăn……

“Ngôn ca, ta tới nhóm lửa.” Vệ Lăng Tu vội vàng nói, trước đó y và Ngôn Cảnh Tắc cùng nhau ở nơi này, lúc nấu cơm đều là y nhóm lửa, Ngôn Cảnh Tắc làm đầu bếp.

“Tiểu thiếu gia, người và lão gia nói chuyện, ta tới nhóm lửa.” quản gia vội vàng nói, mang theo mấy hạ nhân bị Ngôn Cảnh Tắc ném qua, không rên một tiếng đứng ở bên cạnh hạ nhóm lửa cho Ngôn Cảnh Tắc.

Vệ Lăng Tu thấy thế hỏi: “Các ngươi nấu cơm sao?” Tốt nhất nấu cơm cũng bọn họ nấu đi!

Quản gia có chút bất đắc dĩ: “Trong nhà đều là đầu bếp nữ nấu cơm……” những người như bọn họ, nấu chín cơm thì không thành vấn đề, cái khác thì không được.

“Ta tới là được.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, hắn trước đó đi tửu lầu gì đó ăn cơm cũng sẽ chú ý một chút người khác nấu ăn như thế nào, hiện tại tay nghề đã càng ngày càng tốt.

Hơn nữa có người hỗ trợ, làm đồ ăn cũng không uổng công phu gì.

Một nồi nấu cơm, một nồi khác cho dầu vào, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên xào sở trường thịt heo xào trứng gà, theo sát, hắn lại nhanh chóng mà xào hai dĩa rau xanh, làm một nồi canh.

Hơn nữa nấu cơm hắn ở trên giá chưng để một lát thịt, tràn đầy cũng có bốn đồ ăn một canh, phân lượng còn không nhỏ.

Ngôn Cảnh Tắc đem đồ ăn đều chia làm hai phần, một phần cho quản gia bọn họ, một phần khác mình cùng Vệ Lăng Tu Chu Tùng ba người ăn.

“Ngôn ca lợi hại lắm, nấu ăn đặc biệt ngon, ta sau khi rời đi Vệ gia ở chỗ Ngôn ca đều là Ngôn ca nấu cơm cho ta ăn.” Vệ Lăng Tu nói với Chu Tùng.

Chu Tùng ăn một ngụm trứng gà xào, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc, không nói chuyện.

Ngôn Cảnh Tắc làm đồ ăn không coi là ngon cỡ nào, ít nhất so ra kém đồ ăn trong tửu lầu, nhưng so với đầu bếp nữ nhà ông đã làm tốt lắm, rốt cuộc hắn bỏ được cho nhiều dầu.

Hắn một người đọc sách, nguyện ý xuống bếp nấu cơm như vậy…… Chu Tùng thừa nhận, người nam nhân này thực không tồi.

Hơn nữa ông lúc nãy hiểu lầm Ngôn Cảnh Tắc, thế mà nói Ngôn Cảnh Tắc một Lẫm sinh là tay đấm sòng bạc…… Ông cũng có chút ngượng ngùng, liền yên lặng ăn cơm.

Sau đó…… Ông liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc một hơi ăn ba chén cơm, nhìn còn có điểm chưa đã thèm.

Chu Tùng: “……” Người này thật không giống người đọc sách gì cả!

Lại nói tiếp, cũng mất công bọn họ mang theo chút lương khô, bằng không nhiều người như vậy, một nồi cơm đều không đủ ăn.

Chờ mọi người ăn xong đều đã là rạng sáng.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đã khuya rồi, cữu cữu, ngài muốn đi ngủ một giấc không?”

Người ăn no liền mệt rã rời, càng đừng nói Chu Tùng buổi tối trước đó một đêm không ngủ, ông gật gật đầu: “Cũng được.”

Nói xong, ông còn thầm thở dài một hơi. Vệ Lăng Tu cùng ông hàn huyên lâu như vậy, cũng không kêu vài tiếng cữu cữu, Ngôn Cảnh Tắc này thật ra lại một ngụm một tiếng “Cữu cữu”……

“Ngài ngủ phòng ta đi…… Những người khác muốn nghỉ ngơi thì có thể dùng ván cửa trải lại một chút.” Vệ Lăng Tu đứng dậy, một bộ dáng chủ nhân gia bắt đầu chiêu đãi khách nhân.

Chu Tùng mang đến bốn hạ nhân đem ván cửa trước kia Vệ Lăng Tu ngủ, còn tính là hoàn hảo đặt trên hai cái ghế dài cho quản gia ngủ, còn chính bọn họ liền từ phòng bếp lấy chút rơm rạ trải trên mặt đất, tạm chấp nhận một chút.

Chu Tùng bị Vệ Lăng Tu mang vào phòng mình: “Cữu cữu, đây là phòng ta, ngài đừng ghét bỏ.”

“Đây là phòng của ngươi?” Chu Tùng nhớ rõ căn phòng này không phải phòng trước đó, cho nên cháu ngoại trai ông……

“Là ta chủ động đi tìm Ngôn ca.” Vệ Lăng Tu nói thẳng: “Ta trước khi chưa rời khỏi Vệ gia đã thích hắn, hôm nay thật vất vả mới làm hắn đồng ý……”

Vệ Lăng Tu biết Chu Tùng sợ là đối với chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc không quá vừa lòng, cho nên y khẳng định muốn nói rõ lập trường.

Chu Tùng: “……” đây với ông nghĩ hoàn toàn không giống nhau!

Bất quá cũng không kỳ quái.

Ngôn Cảnh Tắc này không chỉ có học thức uyên bác, còn nguyện ý nấu cơm, cho dù thoạt nhìn hung dữ một chút…… Nhưng người này đối với cháu ngoại trai một chút cũng không hung, tự nhiên làm nhân tâm sinh hảo cảm.

Chu Tùng tâm tình phức tạp mà nằm xuống ngủ.

Tuy nói ông hiện tại còn rối rắm thật sự, nhưng cháu ngoại trai không có việc gì, còn thi đậu tú tài…… Ông kỳ thật đã thả lỏng lại, rất nhanh liền ngủ.

Mà lúc này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cũng vào phòng, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ.

Hiện giờ trong phòng điểm một ngọn nến, bộ dáng Vệ Lăng Tu có thể nhìn đến rõ ràng, Ngôn Cảnh Tắc nhìn Vệ Lăng Tu, nhịn không được cười rộ lên: “Ngươi lúc nãy…… Sao lại nghĩ ra cái loại biện pháp đó?”

Lúc hắn thấy Vệ Lăng Tu hướng về người mình lộng dấu vết, liền không nín được muốn cười.

Vệ Lăng Tu sao lại đáng yêu như vậy!

Lúc ấy hắn thật là cố nén, sợ mình ra tiếng Vệ Lăng Tu sẽ ngượng ngùng, thậm chí hắn cũng đã nghĩ xong, ngày mai làm như thế nào phối hợp Vệ Lăng Tu, nói với Vệ Lăng Tu mình nguyện ý phụ trách.

Không nghĩ tới Vệ Lăng Tu thế mà tính toán động dao kéo, hắn rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng ngăn cản.

Vệ Lăng Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cười, khuôn mặt trướng đến đỏ bừng: “Ngươi…… Ngươi……” Y đã cố tình quên chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc còn chuyên môn nhắc nữa!

Hơn nữa…… Vệ Lăng Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi thế mà giả say! Ngươi sao lại giả say?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vì chiếm tiện nghi của ngươi a.”

Vệ Lăng Tu: “……” mặt y càng đỏ hơn.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Dấu vết trên người ngươi đều là giả, muốn ta lộng chút dấu thật cho ngươi không?”

Vệ Lăng Tu không nói chuyện, gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đem người đè xuống.

Chu Tùng ở, không có khả năng làm đến bước cuối cùng, hai người trợ giúp lẫn nhau vẫn có thể mà!

Ngôn Cảnh Tắc đè Vệ Lăng Tu hôn một hồi, Vệ Lăng Tu đột nhiên nói: “Ta trước đó đặc biệt sợ, sợ ngươi ngày mai sẽ ghét bỏ ta.”

“Ta sao sẽ ghét bỏ ngươi, ta thích ngươi còn không kịp!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta đời này đều thích ngươi, chỉ thích một mình ngươi,” thời điểm mới vừa xuyên tới, hắn chỉ có ký ức nguyên chủ, đầy đầu đều là lời mắng chửi người, ngoại trừ đánh nhau một mực sẽ không làm gì khác, muốn nói vài lời ngon tiếng ngọt đều nói không được.

Sau đó hai người vẫn luôn đọc sách, hình thức ở chung như vậy sau khi định ra, hắn cũng không biết nên đánh vỡ như thế nào.

Mãi cho đến hiện giờ đâm thủng cửa sổ giấy giữa cả hai, hắn mới đột nhiên có loại cảm giác thông suốt.

“Ngươi về sau không thành thân sao?” Vệ Lăng Tu hỏi.

“Ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau, tuyệt không chạm vào người khác.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi cũng giống vậy, về sau không thể thành thân!”

Vệ Lăng Tu chủ động đi thơm Ngôn Cảnh Tắc: “Được!”

Y nghĩ tới mình về sau phải làm sao bây giờ.

Có khả năng là Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ y, đuổi y đi.

Cũng có thể Ngôn Cảnh Tắc không chê y, lưu y lại bên người, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn muốn cưới vợ sinh con.

Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc thế mà nói không thành thân, sẽ vẫn luôn cùng y ở bên nhau!

Đây thật sự thật tốt quá!

Vệ Lăng Tu càng ngày càng chủ động.

Ngôn Cảnh Tắc…… Hắn có điểm chống đỡ không được! Xem ra về sau nhất định phải xem nhiều sách hơn, học nhiều một chút lời ngon tiếng ngọt, lại học thuộc một mớ thơ tình.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên tai Vệ Lăng Tu: “Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý.”*

(*Chỉ nguyện lòng người như ý ta.

Không phụ tình nhau, nhớ suốt đời.

bài Bốc toán tử của Lý Chi Nghi)

Vệ Lăng Tu cảm thấy nhiệt huyết dâng lên.

Cữu cữu y sao tối qua lại tới chứ! Sao lại tới vừa khéo như vậy?

Y nhịn không được ở trên người Ngôn Cảnh Tắc để lại mấy dấu hôn, muốn lưu lại chút để nhớ rõ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc da dày thịt béo, một chút dấu vết cũng lưu không được……

Ngôn Cảnh Tắc không tiếng động mà cười rộ lên.

Buổi tối này, Ngôn Cảnh Tắc trôi qua phi thường vui sướng, mãi cho đến trời tờ mờ sáng mới ôm Vệ Lăng Tu cùng nhau ngủ.

Hắn và Vệ Lăng Tu là bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, thời điểm tỉnh lại cũng đã giữa trưa.

Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy trên bàn bát tiên kia đã bày vài dạng thức ăn, mà Chu Tùng đang ngồi trước bàn húp cháo.

Chu gia quản gia đã sớm đi lên, để hạ nhân dùng nhà bếp nấu cháo, lại cho người đi nhà nông phụ cận, tiêu tiền mua chút thức ăn.

Lúc này trên bàn có dưa muối, cải bẹ, hột vịt muối, còn có gà luộc mới vừa nấu xong, còn nóng hầm hập.

Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cùng Vệ Lăng Tu một đường đi tới, Chu Tùng lúc đầu sắc mặt hơi đổi, thực mau lại hòa hoãn sắc mặt lại: “Các ngươi đi…… Tới ăn chút gì đi.”

“Cữu cữu sớm.” Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Chúng ta trước tiên rửa mặt một chút, lập tức liền tới ăn.”

Nói xong, hắn liền mang theo Vệ Lăng Tu đi rửa mặt.

Hai người hôm qua mới vừa đính ước, hôm nay làm cái gì đều có lực cả.

Vệ Lăng Tu đi đảo nước súc miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền lấy khăn lông cho y, rửa mặt xong, Ngôn Cảnh Tắc còn thấp giọng nói: “Nguyệt xuất giảo hề, giảo nhân liêu hề*.”

(*trăng lên sáng đẹp, người đẹp yêu kiều – bài Nguyệt xuất)

Mặt Vệ Lăng Tu lại đỏ, đồng dạng thấp giọng nói: “Hiểu khán thiên sắc mộ khán vân.” Hành dã tư quân, tọa dã tư quân**.

(**Sáng ngắm sắc trời tối ngắm mây. Đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người. – Thơ Đường Bá Hổ)

Chu Tùng: “……” Sao ông lại cảm thấy mình húp cháo mà muốn ê răng?

Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện