Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Thế Giới Thứ Chín: Hiện Đại Phú Nhị Đại Và Tổng Tài Nham Hiểm Độc Ác


trước sau

Biệt thự kiểu Châu Âu đơn lập ba tầng bị đại thụ vờn quanh, như ẩn như hiện, nhưng cho dù chỉ lộ ra một góc nhỏ cũng có vẻ nguy nga khí phái.

Buổi sáng chín giờ ánh mặt trời vừa lên, tối hôm qua lại có mưa, hoa viên trước biệt thự trải qua mưa phùn gột rửa, phiến lá càng xanh, nụ hoa càng hồng, không khí cũng có vẻ phá lệ tươi mát.

Nhưng trong biệt thự, không khí lại đình trệ.

Bức màn rắn chắc chặt chẽ ngăn cản cửa sổ sát đất, không dung một chút ánh sáng tiến vào, trong phòng còn chỉ mở mấy cái đèn tường. Bóng sáng lờ mờ và các loại vật trang trí cũ kỹ tối màu làm nơi này có vẻ càng thêm tối tăm tĩnh mịch.

Trong phòng khách to rộng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, sắc mặt tái nhợt, nhìn có chút âm trầm, mặc một thân tây trang đen, đang ngồi trên sô pha.

Phía sau người này đứng một chàng trai trẻ tuổi hơn hai mươi, cao lớn cường tráng, trước người y đứng một người đàn ông trung niên tầm 4-50 tuổi, nhìn có chút thấp thỏm.

Lúc này, ba người đều an tĩnh không nói lời nào, cũng chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt rõ ràng có thể nghe.

Lục Kính Tu ngồi trên sô pha nhung, ngón cái tay phải hướng lên trên bật một cái, liền đẩy ra hộp thuốc lá màu bạc trên tay.

Hộp thuốc là chỉnh chỉnh tề tề mà để mấy điếu xì gà, y lấy ra một điếu, vươn tay ra sau.

Trợ lý đứng phía sau sô pha lấy ra một cây que diêm bậc lửa thật dài, cẩn thận mà giúp y châm lửa, khi hương khí tản ra, Lục Kính Tu thu hồi tay, hít một hơi.

Đem điếu thuốc kia ngậm trong miệng, một lát sau, Lục Kính Tu mới chậm rãi phun ra khói thuốc, xuyên thấu qua làn khói, y nhìn về phía người đàn ông trung niên đứng trước mặt: “Chuyện của tôi, là ông nói cho người đàn bà kia?”

“Tiên sinh……” người đàn ông trung niên mặc tây trang quản gia kêu một tiếng, thấy Lục Kính Tu cúi đầu đi nhìn xì gà trên tay lại không nhìn mình, tim đập nhanh một trận: “Lão phu nhân rất quan tâm tiên sinh, gần đây thân thể bà lại không tốt, tôi liền nói chút chuyện của tiên sinh, trấn an bà ấy.”

“Bà ta rất quan tâm tôi?” Lục Kính Tu lại hít một hơi xì gà, rốt cuộc nhìn về phía người trước mặt mình.

“Tiên sinh, ngài là con trai duy nhất của lão phu nhân, bà sao có thể không quan tâm ngài? Bà vẫn luôn nhớ thương ngài, các ngài rốt cuộc là mẹ con ruột……” người trung niên mang theo bất an nói.

Lục Kính Tu hộc ra điếu thuốc thứ hai, cười cười: “Đúng vậy, rốt cuộc là mẹ con.”

Thấy Lục Kính Tu cười, người đàn ông trung niên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lời nói thấm thía mà lại nói tiếp: “Tiên sinh, ngài cùng lão phu nhân đã nhiều năm không gặp mặt, có là đại thù cũng phai nhạt…”

“Cho nên ông liền thu tiền của bà ta, đem chuyện của tôi toàn bộ nói cho bà ta?” Lục Kính Tu nói xong, lại hít một hơi khói thuốc.

“Tiên sinh, tôi cũng chỉ nói chút chuyện sinh hoạt của cậu, lão phu nhân bảo tôi phải chiếu cố cậu cho tốt…” người đàn ông trung niên nói chưa dứt lời, liền thấy một điếu xì gà ném về phía mặt mình.

Ông ta theo bản năng né tránh, nhưng mà giây tiếp theo đã bị một cây gậy chống hung hăng mà quật vào bả vai.

Lục Kính Tu đột nhiên đứng dậy, tay phải cầm lấy gậy chống trên tay quật về phía ông, sau khi quật một lúc, gậy chống y dừng dưới chân, lại nâng lên một chân, trực tiếp đá vào đầu gối người đàn ông trung niên này.

Y động thủ quá đột nhiên, người trung niên hoàn toàn không phòng bị, lại bị gạt ngã ra đất.

Nhưng mà, chẳng sợ người trung niên đã ngã xuống đất, Lục Kính Tu cũng không bỏ qua, gậy chống lại quật xuống, sắc mặt cũng dữ tợn lên.

“Tiên sinh……” mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ sợ hãi.

Lục Kính Tu gắt gao mà nhìn chằm chằm ông, không buồn hé răng mà đánh ông vài cái, rốt cuộc dừng lại.

Y chống gậy chỉa xuống đất ổn định thân thể của mình, cúi người xuống nhìn về phía người đàn ông trung niên ngã trên mặt đất không dám lên, hé miệng phun ra một ngụm khói, cười lạnh nói: “Tôi thật là cảm ơn ông chiếu cố.”

Nói xong, y lại nói: “Cút đi!”

Người đàn ông trung niên trên mặt đất còn muốn nói gì đó, vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt như đang nhìn người chết của Lục Kính Tu, trong lúc nhất thời lá gan muốn nứt ra, vội không ngừng mà chạy đi ra ngoài.

Lục Kính Tu lảo đảo một chút, ngồi trở lại trên sô pha, toét miệng cười lạnh một tiếng: “Ha.”

Cùng với y cười lạnh, trên lầu truyền đến âm thanh có thứ gì rơi xuống mặt đất, Lục Kính Tu nhíu mày lại, hướng trên lầu nhìn lên, liền thấy cửa thang lầu hai của biệt thự đang đứng một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn khoảng đầu hai mươi.

Người này một khuôn mặt hình dáng rõ ràng, lớn lên rất soái khí, hắn mặc một thân quần áo có hơi nhăn, trên đầu nhuộm thành màu bạc, tóc mái có điểm loạn, nhưng ngược lại có vẻ tùy tính tiêu sái.

Lúc này, hắn đang thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Kính Tu, đôi mắt chớp cũng không chớp.

Lục Kính Tu nguyên bản đầy ngập tức giận, không chỗ phát tiết, nhưng lúc này lại như là bị người dùng kim đâm một chút.

Cơn giận trong thân thể y lập tức rơi rớt, thật ra lại dâng lên một cỗ sợ hãi.

Y không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng ở…… Nhìn đến bộ dáng của y như vậy, Ngôn Cảnh Tắc có thể hay chán ghét y hay không.

Kỳ thật chán ghét hay không chán ghét cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Lục Kính Tu đau đầu lên, biểu tình càng thêm âm lãnh, y nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc phía trên, ánh mắt kia như là muốn giết người.

Lục Kính Tu đã đoán được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì —— Ngôn Cảnh Tắc gặp được gương mặt thật của y, nhất định sẽ bị y dọa chạy.

Kỳ thật như vậy cũng tốt, không có người này ở trước mặt y hoảng, y còn càng vui vẻ thêm một chút.

Lục Kính Tu đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy thiếu niên tóc bạc kia nhanh như bay chạy từ trên thang lầu xuống, đi đến bên cạnh y, còn nắm lấy tay y: “Vừa rồi anh đánh người sao, tay có bị thương không?”

Biểu cảm khó coi của Lục Kính Tu cứng lại rồi.

Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ tay y, mặt đầy đau lòng: “Anh đá ông ta làm gì? Đau chân đấy! Lần sau anh muốn đánh nhau tìm tôi, tôi giúp anh.”

Lục Kính Tu nhìn người trước mặt, đầu tiên là khắc chế không được mà vui sướng, tiếp theo sắc mặt y càng ngày càng khó coi, y ném tay Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, liền muốn nói “cút”, nhưng cái chữ này cũng đã ở bên miệng nhưng y vẫn không nói ra, cũng chỉ hung tợn mà nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc: “Lục Duệ Quần kết hôn hay không kết hôn không liên quan gì tới tôi! Cậu muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, không cần phải tới lấy lòng tôi!”

Y nói xong, chống gậy chống đứng lên, liền đi về phía trước, kết quả lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, tiến lên liền ôm chặt y: “Anh muốn đi đâu? Tôi đỡ anh.”

“Buông tay!” Lục Kính Tu cả giận nói.

“Tôi không buông.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đây chính là đối tượng hắn nhất kiến chung tình! Hắn nhất định phải bảo vệ tốt y!

Bất quá người này hình như không thích hắn, còn có…… Lục Duệ Quần là ai?

Ngôn Cảnh Tắc là vừa rồi mới xuyên qua đây.

Hắn không biết chính mình là ai, cũng không biết mình đến từ nơi nào, cũng chỉ biết mình là Ngôn Cảnh Tắc.

Mà hắn vừa tới, liền phát hiện mình đứng ở cửa thang lầu hai, mà dưới lầu ở trên sô pha, ngồi một người đàn ông tuy rằng có điểm âm trầm, nhưng đặc biệt đẹp.

Hắn nhất kiến chung tình!

Người nam nhân này ngũ quan quả thực chính là chiếu theo bộ dáng tình nhân trong mộng của hắn, cả sợi tóc cũng đều mê người mà làm hắn muốn hôn một cái, hắn đều nhìn đến ngây người!

Mà liền ở thời điểm hắn nhìn phát ngốc, người này bắt đầu hút thuốc.

Thật không hổ là người đàn ông hắn coi trọng, hút thuốc còn đẹp trai như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc đang trầm mê với bộ dáng hút thuốc của người mình thích, đột nhiên lại nhìn thấy…… Y đánh người.

Ặc…… Bộ dáng y đánh người cũng vẫn là hấp dẫn người như vậy, đẹp trai như vậy!

Chỉ là…… Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới, tay trái y vẫn luôn giấu trong tay áo, chân trái y cũng rõ ràng không thuận tiện……

Người hắn thích này, thân có tàn tật.

Hơn nữa, rõ ràng y thoạt nhìn thật hung ác, thật đáng sợ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy y hẳn là thực thương tâm, rất khó chịu.

Chân cẳng y không tiện, còn tự mình động thủ đánh người, nhất định là đã phẫn nộ tới cực điểm…… Hầy, y thật khờ, như vậy bị thương tới mình làm sao bây giờ? Hơn nữa cái lực đạo kia của y, một cây gậy chống tinh tế như vậy, đánh vào người đàn ông trung niên kia chỉ sợ căn bản cũng không đau.

Nhưng thật ra chính tay y đang không chừng đánh đau.

Ngôn Cảnh Tắc sau khi thấy y rốt cuộc dừng tay, liền muốn đi xuống nhìn xem, kết quả không cẩn thận đụng phải khung ảnh lồng kính trên tường bên cạnh, khung ảnh lồng kính kia liền rớt xuống.

Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy đối diện ánh mắt đối tượng mình nhất kiến chung tình.

Hắn cảm thấy người này tựa hồ rất khó chịu, không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu, kết quả người này hình như không thích hắn.

Nhưng đáng giá!

Hắn sờ đến tay người này, hiện tại còn ôm tới người.

Ngôn Cảnh Tắc đang luyến tiếc buông tay, đã bị Lục Kính Tu đẩy một chút.

Lục Kính Tu chân cẳng có tàn tật, trọng tâm không xong, lúc đẩy người thời căn bản đẩy bất động, nhưng Ngôn Cảnh Tắc lúc này đột nhiên đầu choáng váng…… Hắn cứ như vậy bị Lục Kính Tu đẩy ngã.

Hắn ôm Lục Kính Tu, hiện tại hắn té ngã, Lục Kính Tu liền té ngã theo, quăng ngã trong lồng ngực hắn, đầu còn chạm trên mặt hắn.

Ngôn Cảnh Tắc bị cái trán Lục Kính Tu đập vào mũi, cái mũi đau xót, làm cả con mắt đều ê ẩm, nhưng hắn không rảnh nghĩ cái này —— hắn thơm vào đôi mắt người này rồi!

Đang cao hứng, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy đầu mình như muốn hôn mê, cùng lúc đó, ký ức nguyên chủ xuất hiện trong đầu hắn.

Tức khắc sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi —— hắn thế mà xuyên thành một kẻ ngu xuẩn!

Nguyên chủ khối thân thể này cũng tên là Ngôn Cảnh Tắc.

Người này là Ngôn gia nhị thiếu gia của đại gia tộc thành phố S, cha mẹ hắn ân ái, phía trên còn có một đại ca, từ nhỏ được sủng lớn lên, mỗi ngày thoải mái, hoặc là đuổi theo Lục Duệ Quần, tóm lại không làm chính sự.

Còn Lục Duệ Quần…… Cậu ta là vị hôn phu của nguyên chủ, cũng là cháu ngoại trai của đối tượng hắn nhất kiến chung tình trước mắt này.

Lục gia là đại gia tộc thành phố S không thua gì Ngôn gia, ông ngoại đối tượng đính hôn của hắn Lục Duệ Quần, cha đối tượng hắn nhất kiến chung tình Lục Kính Tu – Lục lão gia tử là một người có bản lĩnh.

Lục lão gia tử và vợ ông cảm tình phi thường thâm hậu, hai người cùng nhau sấm hạ gia nghiệp rất lớn, đáng tiếc chính là, thật vất vả phát đạt có tiền, vợ Lục lão gia tử thế nhưng sinh bệnh qua đời.

Lục lão gia tử chịu đả kích lớn, qua một đoạn thời gian rất dài mới hoãn lại, một lần nữa bắt đầu cuộc sống.

Lục lão gia tử công việc rất bận, sợ chiếu cố không tốt cho con gái, liền ngàn chọn vạn tuyển cho con gái một người bảo mẫu thật tốt.

Bảo mẫu này chính là mẹ của Lục Kính Tu, là “lão phu nhân” mà người đàn ông trung niên lúc nãy nhắc tới.

Mẹ Lục Kính Tu trước khi tới Lục gia làm bảo mẫu từng có một đoạn hôn nhân, chồng trước bạo lực gia đình, đánh đến bà sảy mất hai đứa nhỏ, bà rốt cuộc chịu không nổi trốn thoát, cứ như vậy đi vào Lục gia làm bảo mẫu, lúc ấy Lục gia đại tiểu thư mới vừa mười tuổi.

Mẹ Lục Kính Tu vô cùng cảm kích Lục lão gia tử, lúc chiếu cố Lục gia đại tiểu thư rất cẩn trọng, nhưng sau lại không biết sao lại thế này, ở thời điểm Lục đại tiểu thư mười ba tuổi, mẹ Lục Kính Tu mang thai, đứa bé là con của Lục lão gia tử.

Nguyên chủ đối với chuyện Lục gia không phải rất rõ ràng, chỉ biết Lục lão gia tử cưới mẹ Lục Kính Tu, Lục đại tiểu thư cũng hận Lục lão gia tử, sau lại……

Thời điểm Lục Kính Tu năm tuổi, bị lạc, lạc suốt mười năm, lúc mười lăm tuổi mới bị tìm về.

Lục Kính Tu trước kia cũng không tàn tật, lúc lạc lại tìm trở về lại có một bàn tay một cái chân tàn tật —— y bị người đánh gãy tay chân, cưỡng bách y đi ăn xin.

Lúc Lục Kính Tu trở về, Lục gia đại tiểu thư đã bởi vì tai nạn xe cộ qua đời, cũng chỉ để lại Lục Duệ Quần là đứa con không biết cha là ai, so với Lục Kính Tu nhỏ hơn mười tuổi.

Lục lão gia tử đối với cháu ngoại cực kỳ yêu thương, đối với Lục Kính Tu thì…… Trong một đoạn thời gian rất dài, Lục Kính Tu đều không xuất hiện trước mặt người khác, mãi cho đến 6 năm trước Lục lão gia tử bệnh nặng, hắn mới bị Lục lão gia tử gọi từ nước ngoài về, sau đó liền dùng thủ đoạn lôi đình, ổn định Lục thị bởi vì Lục lão gia tử bệnh nặng mà rất rung chuyển.

Lúc ấy nguyên chủ và Lục Duệ Quần đều là mười sáu, Lục Kính Tu 26.

Lục lão gia tử hấp hối hết sức, đem tài sản trên tay một phân thành hai, chia đều cho Lục Duệ Quần và Lục Kính Tu, vì để Lục Duệ Quần có cái dựa vào, còn làm Lục Duệ Quần và nguyên chủ đính hôn.

Thời điểm nguyên chủ 13-14 tuổi liền thích Lục Duệ Quần, lúc ấy tuy rằng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng vẫn là hoan thiên hỉ địa cùng Lục Duệ Quần đính hôn, đến bây giờ, nháy mắt đã qua được 6 năm.

6 năm qua đi, Lục Kính Tu đã hoàn toàn khống chế Lục gia, y tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc cường thế, tuy rằng thân có tàn tật nhưng đầu óc thông minh, trong thương trường để lại uy danh hiển hách, không ai dám đắc tội y, mà Lục Duệ Quần và nguyên chủ cũng trưởng thành.

Thế giới này, nam nhân và nam nhân có thể kết hôn, sau khi nguyên chủ tới tuổi kết hôn liền vẫn luôn muốn cùng Lục Duệ Quần kết hôn, nhưng Lục Duệ Quần luôn nói cậu mình không đồng ý, bảo nguyên chủ từ từ.

Nguyên chủ liền bắt đầu nghĩ cách lấy lòng Lục Kính Tu.

Đêm qua, Lục Duệ Quần uống say, nguyên chủ đưa Lục Duệ Quần về Lục gia, chiếu cố Lục Duệ Quần thật lâu, buổi sáng mới ngủ, không cẩn thận liền ngủ quên, thời điểm hắn thức dậy, Lục Duệ Quần đã đi làm.

Hắn đánh ngáp đi đến cửa thang lầu… Đã bị xuyên.

Chỉ xem những gì nguyên chủ trải qua trong quá khứ, tuy hắn người này có điểm xuẩn, nhưng cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng nếu hắn không xuyên qua tới…

Nhìn thấy Lục Kính Tu đánh người, còn một bộ dáng âm trầm như vậy, nguyên chủ đương trường chỉ trích Lục Kính Tu lãnh khốc vô tình, giận mà rời đi.

Nguyên chủ đi tìm vị hôn phu Lục Duệ Quần, cùng Lục Duệ Quần nói chuyện này, kết quả Lục Duệ Quần bắt đầu tố khổ với nguyên chủ, nói Lục Kính Tu chính là tên biến thái, không chỉ đánh người khác, còn động thủ với cậu ta, hiện tại càng bá chiếm Lục thị không buông tay.

Nguyên chủ đau lòng không chịu được, cũng không đi tìm hiểu tình huống cụ thể, liền hận Lục Kính Tu, một lòng muốn giúp Lục Duệ Quần thoát khỏi Lục Kính Tu.

Hắn cũng không nghĩ, khối thân tàn của Lục Kính Tu này, nơi nào đánh thắng được Lục Duệ Quần? Cho dù y đánh thắng được, Lục Duệ Quần thật muốn bị y đánh y ngược đãi, sao không dọn ra ngoài ở, còn một hai phải ở lại tòa nhà này?

Tóm lại nguyên chủ tin, hắn quay đầu lại, giả ý xin lỗi Lục Kính Tu, sau đó tiếp tục tiếp cận Lục Kính Tu…

Lục Kính Tu tuy tính tình không tốt, thường thường phát hỏa, nhưng kỳ thật vẫn giảng đạo lý, nếu không phải như vậy, hắn cũng không có khả năng sau khi tiếp nhận việc làm ăn của Lục gia còn phát triển nó thêm.

Tuy rằng nguyên chủ mắng y, nhưng y cũng không làm gì nguyên chủ, thật ra nguyên chủ thì…

Nguyên chủ mua một ít thuốc, đặt vào đồ ăn của Lục Kính Tu, muốn làm Lục Kính Tu chậm rãi trở nên suy yếu.

Lục Kính Tu phát hiện.

Lục Kính Tu sau khi phát hiện liền chất vấn nguyên chủ vì sao lại làm như vậy, kết quả nguyên chủ sợ y trả thù, trái tim bành trướng, thế mà đẩy Lục Kính Tu xuống bể bơi phía sau nhà Lục gia.

Lục Kính Tu bị chết đuối.

Nguyên chủ thế mà còn cảm thấy hắn là vì dân trừ hại…… Hắn cố ý tiếp cận Lục Kính Tu, lại đi hại Lục Kính Tu, quả thực chính là tên cặn bã!

Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt ê ẩm, hơn nữa cái mũi bị đập vào…… Nước mắt tràn mi mà ra.

Lục Kính Tu dùng tay phải chống đất, bò dậy từ trên người Ngôn Cảnh Tắc, liền nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc khóc: “……”

Trợ lý phụ trách chiếu cố Lục Kính Tu đã qua tới, chờ Lục Kính Tu chỉ thị.

Lục Kính Tu lạnh mặt nói: “Gọi bác sĩ tới.”

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện