Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương : 180


trước sau

Ngôn Cảnh Tắc ban nãy thực thấp thỏm, sợ Lục Kính Tu bởi vì hành vi của mình mà chán ghét mình —— nếu như hắn bị Lục Kính Tu chán ghét, theo đuổi không được Lục Kính Tu thì làm sao bây giờ?!

Nhưng trước đó biết được Lục Kính Tu uống sữa bò của hắn đưa, hắn liền yên lòng.

Buổi tối riêng chuẩn bị hoành thánh chờ ở đây, nhìn thấy Lục Kính Tu tuy trầm khuôn mặt, nhưng sau khi ngồi vào bàn ăn, Ngôn Cảnh Tắc càng tâm hoa nộ phóng*.

*trong lòng như có hoa nở rộ, ý chỉ cực kì vui sướng

Lục Kính Tu thật nếu không muốn ăn hoặc là chán ghét hắn, trực tiếp rời đi là được, nhưng Lục Kính Tu lại ngồi xuống!

Hắn vốn dĩ không sợ Lục Kính Tu, hiện tại biết hành vi của mình cũng không làm Lục Kính Tu chán ghét, càng thêm gan lớn.

“Chú Lục, tôi không nói chú là con nít, tôi chỉ sợ là chú bị nóng thôi mà.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm.

Ngôn Cảnh Tắc tươi cười vô cùng chân thành tha thiết, tràn đầy đều là quan tâm, Lục Kính Tu không có bị hoành thánh nóng đến, nhưng bị hắn cười như vậy nóng tới rồi.

Sắc mặt của y càng thêm âm trầm, muốn nói cậu không nên tới quan tâm tôi, hẳn là đi quan tâm Lục Duệ Quần kia kìa.

Nhưng y lại thật sự không muốn nhắc tới Lục Duệ Quần.

Lục Kính Tu chậm rãi ăn muỗng hoành thánh kia, lại chậm rãi ăn phần còn lại.

Thời điểm y ăn, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn ở bên cạnh nói không ngừng: “Chú Lục, hôm nay đã đã khuya, chờ lát nữa tôi sẽ đi phòng cho khách ở lầu hai ngủ…… Chú không cần tiếp đón tôi.”

“Chú Lục chú cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh.”

“Chú Lục, ngày mai tôi lại chuẩn bị thức ăn khuya cho chú.”

……

Lục Kính Tu cảm thấy người trước mắt này quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước, rất muốn đâm hắn vài câu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói không ít lời, cố tình một câu hỏi cũng không có.

Không chỉ như thế, thấy Ngôn Cảnh Tắc cao hứng như vậy, tâm tình của y còn sung sướng lên.

Y xem như biết vì sao những người nam nữ đến tuổi trung niên có tiền sẽ thích tìm tiểu cô nương, bao tiểu chó săn.

Người trẻ tuổi như vậy, chỉ là đặt trước mắt nhìn, đều làm người cảm thấy tâm tình vui sướng.

Đáng tiếc…… Người này không phải của y.

Lục Kính Tu trầm khuôn mặt ăn chén tiểu hoành thánh kia, liền đứng dậy đi lên lầu.

Ngôn Cảnh Tắc đã sớm ăn xong rồi, lúc này đi theo phía sau y, nói: “Chú Lục, buổi sáng chú thường dậy mấy giờ? Tôi cùng chú ăn bữa sáng nha?”

“Tôi không muốn ăn với cậu!” Lục Kính Tu nhanh bước chân hơn, đi vào cửa phòng, mà Ngôn Cảnh Tắc cũng đồng thời đi tới cửa phòng gần y, quay đầu hướng sang y lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Chú Lục, ngủ ngon.”

Lục Kính Tu trừng mắt liếc hắn một cái, vào phòng.

Biệt thự Lục gia này là Lục lão gia tử mua thời trẻ, Lục Kính Tu sinh ra ở đây.

Y có nhà ở chỗ khác, nhưng y không dọn ra khỏi đây.

Y còm chưa ở hai cái phòng ngủ chính kia.

Phòng ngủ chính lầu hai trước kia vẫn luôn là Lục lão gia tử ở, khi còn nhỏ y muốn vào xem còn không thể vào được, hiện tại liền không nghĩ đi vào. Phòng ngủ chính lầu ba thì sao? Ngay từ đầu là chị hắn ở, sau lại là Lục Duệ Quần ở, y cũng không tính toán đi đoạt lấy.

Y hiện tại liền ở phòng y ở lúc nhỏ, phòng ở triều bắc này.

Vào phòng, Lục Kính Tu khó có được mà tâm bình khí hòa, không có đầy ngập lệ khí cần phải phát tiết.

Y tìm ghế ngồi xuống, nghĩ nghĩ, lấy ra di động, một tay thao tác đè lại giọng nói, gửi một tin thoại cho trợ lý sinh hoạt của mình: “Nếu Ngôn Cảnh Tắc hỏi cậu chuyện liên quan đến tôi…… Phương diện sinh hoạt có thể nói cho cậu ấy.”

Trợ lý sinh hoạt rất nhanh trả lời một tin “Vâng ạ.”

Lục Kính Tu duỗi tay xoa xoa cái trán của mình.

Kỳ thật quản gia làm y phẫn nộ là bởi vì y phát hiện quản gia đem trạng huống thân thể y, toàn bộ để lộ ra ngoài.

Mấy năm nay, cả người y càng thêm táo bạo, còn luôn mất ngủ, luôn là trợn mắt đến bình minh, uống rất nhiều thuốc đều không dùng được.

Y đối với chính mình cũng càng ngày càng hận, có đôi khi sẽ tự mình hại mình.

Những việc này, trợ lý sinh hoạt của y cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ có quản gia biết toàn bộ.

Quản gia toàn bộ nói cho mẹ y, mà mẹ y, tuy rằng quan tâm y vài câu, lại cũng nhắc nhở y… lập di chúc.

Lục Kính Tu nhìn di động, “Ha” một tiếng, đứng dậy tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong đi nằm trên giường, Lục Kính Tu nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, bắt đầu theo dõi camera.

Sau khi phát hiện quản gia không quá thích hợp, trong nhà trừ bỏ mấy phòng ngủ, tất cả y đều cho người trang bị camera theo dõi, trước tiên y xem chính là cổng lớn.

Ngôn Cảnh Tắc sau khi ra ngoài không bao lâu, liền mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại.

Y bắt đầu xem camera khác, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc và bảo mẫu ở phòng bên cạnh thật lâu, hẳn là thu dọn phòng ốc.

Sau đó, bảo mẫu ra tới, mà Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn ở bên trong……

Lục Kính Tu lựa chọn tua nhanh, rốt cuộc nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc ra tới ăn cơm chiều, cùng bảo mẫu nói chuyện sau đó gọi điện thoại.

Không lâu sau, quản gia tiểu khu sinh hoạt đưa tới da và thịt hoành thánh, Ngôn Cảnh Tắc liền cùng bảo mẫu bao hoành thánh.

Bảo mẫu bao mấy cái liền không bao nữa, chỉ còn lại Ngôn Cảnh Tắc ở nơi đó bao, lúc sau hai người còn đi nấu hai chén ăn.

Lục Kính Tu chú ý tới, bọn họ nấu chính là phần mà bảo mẫu bao, nói cách khác, ban nãy y ăn hoành thánh, thật đúng là tất cả đều là do Ngôn Cảnh Tắc bao.

Từ đáy lòng Lục Kính Tu dâng lên một cỗ sung sướng, nhưng rất nhanh, sung sướng này liền biến mất.

Ngôn Cảnh Tắc sẽ làm như vậy, đều là vì Lục Duệ Quần.

Thời điểm lần đầu tiên y thấy Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có mười sáu tuổi, lúc ấy trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Lục Duệ Quần, sáu năm sau, ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Duệ Quần càng chưa bao giờ thay đổi.

Nghĩ đến đây, Lục Kính Tu đầu đau muốn nứt ra.

Theo dõi Ngôn Cảnh Tắc một bên ăn hoành thánh, một bên cùng bảo mẫu nói nói cười cười, trong lúc nhất thời ngay cả bảo mẫu kia y cũng muốn chán ghét lây, cũng dâng lên một ý niệm âm u.

Nếu y vẫn luôn không đồng ý Ngôn Cảnh Tắc cùng Lục Duệ Quần kết hôn, Ngôn Cảnh Tắc có phải sẽ, vẫn luôn lưu lại bên cạnh y không?

Y có lẽ còn hẳn nên tìm chút phiền toái cho Lục Duệ Quần?

Đầu Lục Kính Tu rất đau, suy nghĩ lại rõ ràng, y tiếp tục nhìn camera, nhìn đến bảo mẫu thu dọn xong phòng bếp, liền về phòng, mà Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên sô pha, nhàm chán mà chơi di động.

Y không có ấn tua nhanh, cứ như vậy nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nhìn nhìn…… đôi mắt y thế nhưng nhắm lại.

Sau một hồi lâu, cả người Lục Kính Tu giật một chút, bỗng nhiên bừng tỉnh lại, mới ý thức được mình đã ngủ rồi, còn ngủ đến không tồi.

Cũng không biết là bởi vì hoành thánh ấm dạ dày, hay là bởi vì hiếm khi có người chờ y về nhà.

Cười nhạo một tiếng, Lục Kính Tu nhìn nhìn thời gian.

Đã rạng sáng bốn giờ…… Y ít nhất ngủ ba giờ.

Y đã thật lâu không ngủ lâu như vậy, đầu cũng không đau như vậy, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Y đã không có ý ngủ nữa, liền mở máy tính, bắt đầu xử lý công việc bên ngoài Lục gia.

Trước khi y 26 tuổi về nước, từng ở nước ngoài gây dựng sự nghiệp.

Lúc ấy y cảm thấy trong nhà không đáng tin cậy, liền muốn có một phần sản nghiệp của chính mình, lại tìm một người bồi chính mình —— y tàn phế như vậy, nếu có tiền còn có thể tìm được người bồi, nếu không có tiền, đó là thật sự không ai phản ứng.

Nhưng làm y không thể tưởng được chính là, y cuối cùng coi trọng, lại là một người chẳng sợ y có tiền, cũng sẽ không phản ứng y.

Nhưng dù như vậy, y cũng không từ bỏ việc làm ăn sản nghiệp bên ngoài Lục gia, còn làm chúng chậm rãi quay lại quốc nội.

Mấy năm nay, y từ Lục gia được chia hoa hồng, trên cơ bản đều đầu tư đến việc làm ăn của mình, còn lợi dụng công ty Lục gia, cho chính mình được chút tiện lợi.

Lục Kính Tu xử lý xong công việc, vào 7 giờ mở cửa phòng ra, sau đó liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đứng trước cửa phòng, hướng tới y lộ ra một nụ cười rạng rỡ tới: “Chú Lục, chào buổi sáng.”

Lục Kính Tu không để ý đến hắn, trực tiếp xuống lầu.

Ngôn Cảnh Tắc liền đi theo bên người y nói chuyện: “Chú Lục, hôm nay bữa sáng có hoành thánh và bánh bao nhỏ, chú còn muốn ăn gì khác không?”

“Tôi không kén ăn.” Lục Kính Tu nói.

“Tôi đây lại hâm cho chú một ly sữa bò đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Không cần.”

“Sữa bò hâm một chút rất nhanh…… chú Lục giữa trưa chú ở công ty ăn cái gì?”

“Không cần cậu quản!”

Lục Kính Tu không cho sắc mặt tốt, Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm để ý, đi phòng bếp hâm sữa bò.

Lục Kính Tu rất có ý tứ, y thoạt nhìn hung dữ, trên thực tế sở hữu vấn đề đều sẽ trả lời.

Cảm giác Lục Kính Tu rất chịu đựng hắn.

Ngôn Cảnh Tắc vui sướng mà huýt sáo, hắn cảm thấy mình lại cùng Lục Kính Tu bồi dưỡng cảm tình mấy ngày, liền có thể tiến hành giai đoạn hành động tiếp theo!

Hắn muốn câu dẫn Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc bưng một ly sữa bò cho Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu nhìn chằm chằm sữa bò kia trong chốc lát, rốt cuộc vẫn uống, lại ăn hoành thánh đến không còn một mảnh, nhưng bánh bao chỉ ăn hai cái.

Ăn xong còn chưa đến 8 giờ sáng, nhưng y trực tiếp ra cửa.

“Chú Lục mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao?” Ngôn Cảnh Tắc chờ y đi rồi, lại đi tìm bảo mẫu Vương a di nói chuyện phiếm.

Hắn đêm qua hỏi Lục Kính Tu thời gian nào dậy, bất quá là muốn cùng Lục Kính Tu nói chuyện phiếm, trên thực tế, hắn đã sớm từ chỗ Vương a di biết thời gian rời giường của Lục Kính Tu.

“Đúng vậy.” Bảo mẫu một bên thu dọn cái bàn một bên nói: “Tiên sinh hôm nay ăn uống không tồi, ăn nhiều thứ như vậy.”

“Chỉ ăn một chút như vậy, đã kêu ăn uống không tồi?” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày, hắn cũng uống sữa bò ăn hoành thánh, ngoài ra…… Vương a di bao một ngụm một cái tiểu bao tử, hắn một người ăn mười hai cái.

Lúc ấy Lục Kính Tu nhìn hắn vài lần, hắn hoài nghi Lục Kính Tu chính là nhìn hắn ăn đến ngon lành, mới ăn hai cái bánh bao.

Lục Kính Tu quá gầy, còn ăn ít như vậy…

Chân mày Ngôn Cảnh Tắc cau lại, bắt đầu tìm kiếm ký ức nguyên chủ.

Nguyên chủ lấy lòng Lục Kính Tu tâm tư là chân thành, nhưng muốn nói đối với Lục Kính Tu để bụng cỡ nào, vậy khẳng định là không có.

Hắn đã sớm phát hiện Lục Kính Tu ăn thật sự ít, lại chưa từng coi ra gì.

Nguyên chủ không thèm để ý Lục Kính Tu ăn nhiều hay ít, nhưng Ngôn Cảnh Tắc để ý.

Ngày hôm qua Lục Kính Tu ngã trên người hắn, phân lượng nhẹ như vậy, sắc mặt Lục Kính Tu cũng không tốt…… Hắn ở nhà liền không hay ăn cơm, ở trong công ty cũng không biết có ăn uống đàng hoàng hay không.

Bằng không…… Hắn đi đưa cơm?

Nguyên chủ đi học đại học, chính là tiêu tiền mua, đại học bốn năm cũng chỉ nhớ rõ theo đuổi Lục Duệ Quần, cái gì cũng chưa học, hơn nữa bản thân nguyên chủ không quá thông minh…… Tóm lại nguyên chủ đầu óc trống trơn, cái gì cũng không hiểu, vì thế bây giờ Lục Duệ Quần đi Lục thị thực tập, nguyên chủ tìm đại ca mình làm một cái chứng minh thực tập, mỗi ngày nằm ở nhà.

Nói cách khác hắn không có việc gì để làm.

Đi đưa cơm cũng là tìm chút chuyện để làm…… Ngôn Cảnh Tắc nhảy dựng lên, liền cùng Vương a di đi phòng bếp bận việc.

Hai người cùng nhau làm đồ ăn, Ngôn Cảnh Tắc đem cất vào hộp cơm, liền lái xe đi Lục thị.

Từ khi Lục Duệ Quần đi công ty thực tập, nguyên chủ liền thường xuyên đi tìm Lục Duệ Quần, Ngôn Cảnh Tắc đối với công ty này thật sự quen thuộc, hắn sau khi tới công ty, trước quầy nhìn đến hắn, cũng không ai ngăn đón.

Nhưng chờ hắn đi rồi, trước quầy lập tức gọi điện thoại cho Lục Duệ Quần.

Tòa nhà Lục thị tổng cộng 28 tầng, văn phòng Lục Kính Tu ở tầng cao nhất, cần phải đi thang máy chuyên môn mới có thể đi lên, Ngôn Cảnh Tắc không đi được thang máy kia, chỉ có thể tới tầng 27 trước, lại đi bộ lên tầng cao nhất.

Kết quả, hắn vừa đến tầng 27, liền gặp Lục Duệ Quần.

Lục Duệ Quần rốt cuộc cũng là đại cổ đông Lục thị, gã tới Lục thị thực tập, nói là từ cơ sở làm lên, lại cũng không có khả năng thật sự từ cơ sở bắt đầu làm lên.

Trên thực tế, Lục Kính Tu an bài cho gã một chức vị không tồi, làm trợ lý cho một quản lý cấp cao.

Quản lý cấp cao Lục thị kia tính tình không tồi, Lục Duệ Quần chỉ cần nguyện ý, có thể đi theo quản lý này học được không ít thứ.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Duệ Quần, này vừa nhìn thấy, liền cảm thấy ánh mắt nguyên chủ quá kém.

Lục Duệ Quần 22 tuổi, lớn lên xác thật không tồi, nhưng nào có đẹp như Lục Kính Tu?

Hơn nữa Lục Duệ Quần này tuy rằng học tập không tồi, nhưng cũng chỉ như vậy…… Nhưng Lục Kính Tu thì? Kia chính là nhân vật ba ba nguyên chủ cũng đều khen ngợi không thôi!

Càng quan trọng là, Lục Duệ Quần này tâm bất chính.

Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được, Lục Kính Tu tuy rằng lời nói lạnh nhạt nhưng cũng không chán ghét mình, Lục Duệ Quần thì không giống thế, mới vừa một đối mặt, hắn liền phát hiện Lục Duệ Quần không thích mình.

Rõ ràng không thích nguyên chủ, lại vẫn cùng nguyên chủ đính hôn, treo nguyên chủ, sau lại ở trước mặt nguyên chủ nói xấu Lục Kính Tu, khuyến khích nguyên chủ đi đối phó Lục Kính Tu…… Lục Duệ Quần này, cũng không phải là cái thứ tốt gì.

“Cảnh Tắc, sao cậu lại tới nữa?” Lục Duệ Quần không cao hứng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Tớ không phải đã nói với cậu đừng tới nơi này rồi sao?”

Lục Duệ Quần ghét nhất Ngôn Cảnh Tắc quấn lấy mình, cũng không thích Ngôn Cảnh Tắc đến công ty, trước đó bởi vì Ngôn Cảnh Tắc tới tìm gã, gã còn cãi nhau với Ngôn Cảnh Tắc.

Gã không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn đến, tức khắc nổi giận.

Ngôn Cảnh Tắc mắt trợn trắng: “Ai tới tìm cậu? Tôi là tới tìm chú Lục!” Nói xong, hắn liền hướng lên lầu mà đi.

Lục Duệ Quần nhìn Ngôn Cảnh Tắc đi xa, sửng sốt cả người.

Lúc này, lại có người từ phía sau Lục Duệ Quần ra tới: “Duệ Quần, Cảnh Tắc chỉ sợ đang giận, tôi đi khuyên nhủ cậu ấy.”

Ngôn Cảnh Tắc tuy thích Lục Duệ Quần, nhưng tính tình cũng không tốt, cũng thường xuyên cùng Lục Duệ Quần cãi nhau…… Rốt cuộc hắn là nhị thiếu gia Ngôn được sủng lớn lên, không chịu ủy khuất bao giờ.

Lục Duệ Quần cũng cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc là đang giận dỗi.

Mà cái người nói muốn đi khuyên nhủ Ngôn Cảnh Tắc này, là bạn đại học bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Ngôn Cảnh Tắc – Ôn Hà Nghiên.

Ôn Hà Nghiên làn da trắng nõn, lớn lên không tính là xuất chúng, nhưng thực tú khí, lúc cười rộ lên càng có vẻ ôn hòa.

Lục Duệ Quần nhìn đến cậu, ánh mắt liền trở nên nhu hòa: “Cũng được.”

Ôn Hà Nghiên cười cười, đuổi theo Ngôn Cảnh Tắc lên lầu.

Ngôn Cảnh Tắc ném Lục Duệ Quần, liền lên lầu, cũng là vận khí tốt, hắn vừa lên lâu, liền nhìn thấy Lục Kính Tu từ một căn phòng hội nghị ra tới.

“Chú Lục, tôi tới đưa cơm cho chú!” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Lục Kính Tu cười nói.

Lục Kính Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc tươi cười, trái tim lại như bị đụng phải một chút.

Không biết vì sao, Ngôn Cảnh Tắc hai ngày này làm y càng ngày càng thích……

“Tôi không cần cậu đưa cơm!” Lục Kính Tu nói.

Y vừa dứt lời, liền thấy một người trẻ tuổi không sai biệt Ngôn Cảnh Tắc là bao, từ thang lầu chạy lên, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, cậu đừng giận Duệ Quần, hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt…… Cậu mang cơm cho cậu ấy, tôi đưa cho cậu ấy cho.”

Nhìn thấy Lục Kính Tu nhìn chằm chằm mình, người này còn cười cười với Lục Kính Tu: “Lục tổng!”

Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ căn bản không phải tới đưa cơm cho mình, là Lục Duệ Quần nơi đó đưa không được, mới đến tìm mình.

Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi.

Truyện convert hay : Cái Thế Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện