Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Tiểu Bạch Kiểm: Kết Thúc


trước sau

Lần trước Ngôn Cảnh Tắc đột ngột triển lộ thực lực kinh người, Chu Văn Tu có cảm giác mình bị lừa, hiện tại y càng cảm giác sâu sắc hơn.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc rất mạnh, nhưng trước đó hắn nhúc nhích chút xíu cũng đau đầu ngất đi… Chu Văn Tu vẫn luôn cảm thấy thân thể hắn không tốt, đều coi hắn như bình hoa bạch ngọc, tỉ mỉ che chở.

Nhưng tối hôm qua, cái bình hoa bạch ngọc này “loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng” y cả đêm, không hề ngừng lại.

Chu Văn Tu: “……”

Gặp được chuyện này, tuy y không chán ghét nhưng cũng có chút buồn bực.

Y rõ ràng nhớ kĩ người này một chút cơ bắp cũng không có, vì sao hiện tại đột nhiên liền toát ra cơ bắp đầy người?

Tối hôm qua Chu Văn Tu bị mệt muốn chết rồi, cái gì cũng chưa kịp nói, nhưng hôm nay sáng sớm……

Chu Văn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cơ bắp của em là chuyện như thế nào?”

“Mỗi tối em đều kiên trì rèn luyện!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Với lại… Anh biết đó, em thức tỉnh dị năng.” Hắn không phải cảm thấy bất kể ra sao, trên phương diện thể năng không thể bại dưới tay Chu Văn Tu, cho nên trước đó lúc rèn luyện đặc biệt tàn nhẫn sao!

Chu Văn Tu: “……” biến hóa này cũng quá lớn rồi!

“Anh không thích sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Chu Văn Tu đỏ mặt, đẩy hắn ra, xoay người rời giường.

Kỳ thật tối hôm qua người làm lao động chân tay không phải y, nhưng y có chỗ không thoải mái…… Ngôn Cảnh Tắc kỹ thuật quá kém!

Không, Ngôn Cảnh Tắc không phải kỹ thuật kém, đó căn bản là không có kỹ thuật!

Ngôn Cảnh Tắc thấy Chu Văn Tu rời giường, lập tức rời giường theo: “Văn Tu, anh chờ đã, em lập tức đi nấu cơm cho anh.”

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đặc biệt muốn làm cái gì đó!

Chu Văn Tu…… nhìn thấy bộ dáng tung tăng nhảy nhót của Ngôn Cảnh Tắc, y lười hỗ trợ, cũng chỉ tung dị năng ra thiêu hủy khăn trải giường.

Quét sạch toàn bộ dấu vết không nên có trong phòng, Chu Văn Tu vào bếp liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cầm dao nhỏ tung bay, cắt nhỏ nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch đến chỉnh chỉnh tề tề, kỹ thuật cắt rau kia so với y khá hơn nhiều.

Giống như không cần đến y vậy…

Kĩ thuật cắt rau của Ngôn Cảnh Tắc vừa nhanh vừa đẹp, dù sao hắn cũng có tinh thần lực, chỉ cần hắn nguyện ý, nguyên liệu nấu ăn toàn bộ cắt đều nhau cũng không phải khó.

Chờ cắt xong, Ngôn Cảnh Tắc còn vô cùng hiếm thấy mà nổi chảo dầu xào rau, đương nhiên là việc khác hắn làm, lửa là Chu Văn Tu đến châm.

Ngôn Cảnh Tắc rất ít xào rau, thường thường một nồi trực tiếp nấu luôn, nhưng cũng không phải là không xào —— lúc trước ở căn cứ, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng dùng tinh thần lực học lóm được một ít trù nghệ.

Chỉ trong chốc lát, trên bàn liền bày vài món ăn sắc hương vị đều đầy đủ.

Chu Văn Tu vốn đang có chỗ không dễ chịu, nếm một ngụm đồ ăn, tức khắc thoải mái cả người.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc giả vờ nhu nhược hại y rối rắm rất nhiều ngày, tối hôm qua lại càng phải chịu tội, nhưng tốt xấu gì kết cục cũng tốt……

“Văn Tu, anh ăn nhiều một chút.” Ngôn Cảnh Tắc gắp đồ ăn cho Chu Văn Tu, hắn cũng biết mình tối hôm qua có hơi quá mức…… Không phải là do cao hứng quá sao!

Chu Văn Tu nhìn hắn một cái, tiếp tục vùi đầu ăn, thể lực tiêu hao quá lớn, tối hôm qua y đã đói bụng.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Ngôn Cảnh Tắc giành đi mở cửa.

Ngoài cửa là Tôn Mạnh Đạt và Thiệu Quan Quần, trên tay hai người còn mang theo đồ đạc, bọn họ vừa đến liền thấy được đồ ăn trên bàn, trong lúc nhất thời nước miếng đều muốn chảy ra.

Sau khi uống qua canh Ngôn Cảnh Tắc làm, bọn họ liền đối với tay nghề của Ngôn Cảnh Tắc bội phục muốn quỳ lạy.

Đáng tiếc lại không được ăn nữa.

Mà hiện tại… Mới sáng sớm Ngôn Cảnh Tắc đã làm vài món rồi!

Cuộc sống này của Chu Văn Tu sao mà thoải mái vậy!

“Hai người lại đây có việc?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ngôn thiếu, chúng tôi muốn hỏi một chút tính toán tiếp theo của cậu……” Tôn Mạnh Đạt cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ gần đây không liên hệ với căn cứ thành phố S bên kia, nhưng lại hy vọng Ngôn Cảnh Tắc có thể đi một chuyến.

Hiện giờ mấy đại căn cứ trong quốc nội đã có liên hệ với nhau, tận sức quét sạch toàn bộ tang thi trên mảnh đất này.

“Tôi sẽ đi thành phố S.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngôn thiếu, đa tạ!” Tôn Mạnh Đạt có chút cảm động, hận không thể đối với Ngôn Cảnh Tắc càng tốt hơn nữa.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không rảnh quản bọn họ, hắn đi theo Chu Văn Tu nói chuyện: “Văn Tu, giữa trưa anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh ăn.”

“Cái gì cũng được.” Chu Văn Tu nói.

“Tôn Mạnh Đạt đưa tới một con gà, em hầm gà cho anh ăn.” Nói rồi Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía đám người Tôn Mạnh Đạt: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chiều nay lại xuất phát. Với lại chú gọi cô gái hôm qua đến đây nhé.”

Tang thi đã giết xong, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi xuất phát ssu cũng không có vấn đề gì, Tôn Mạnh Đạt không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, còn chuyện Ngôn Cảnh Tắc muốn cô gái kia lại đây…… “Ngôn thiếu, cậu muốn giúp cô bé thức tỉnh dị năng sao?”

Ngôn Cảnh Tắc gật gật đầu.

“Chúng tôi có thể nhìn không?” Tôn Mạnh Đạt lưu ý hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc cười như không cười mà nhìn về phía ông: “ Mọi người muốn nhìn thì nhìn cho kĩ là được.”

Tôn Mạnh Đạt đương nhiên là muốn nhìn, chỉ là cái gì cũng nhìn không thấy!

Sau khi cô gái kia được mang tới, Ngôn Cảnh Tắc liền để nàng trong phòng khách rồi không quản nàng nữa, lại cứ vây quanh Chu Văn Tu.

Bọn họ đưa tới trái cây, đều bị hắn rửa rửa xắt xắt, đút cho Chu Văn Tu.

Tôn Mạnh Đạt nhìn mà ngốc ra. Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt Chu Văn Tu là cái dạng này?

Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc đối với Chu Văn Tu vẫn luôn khá tốt, nhưng trước đó Ngôn Cảnh Tắc luôn không có tinh thần, đa phần là Chu Văn Tu chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc……

Hiện tại Ngôn Cảnh Tắc cứ như cô vợ nhỏ vây quanh Chu Văn Tu, Tôn Mạnh Đạt có hơi không quen.

Chu Văn Tu thật ra cảm giác lại tốt hơn, Ngôn Cảnh Tắc trước kia cũng như vậy…… Hơn nữa hiện tại y đã biết thân thể Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất tốt.

Ít nhất lúc này, thân thể thật sự tốt.

Nhưng còn y, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng y kỳ thật không quá thoải mái.

Ngôn Cảnh Tắc một chút kỹ xảo cũng không có! Lại không có đồ dùng phụ trợ gì, y bị thương!

“Văn Tu, anh nằm nghỉ ngơi một chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc để Chu Văn Tu đi nằm lên ghế nằm mà mấy ngày nay hắn hay nằm nghỉ ngơi, lại nói: “Em đi hầm canh.”

Chu Văn Tu nói: “Anh đi giúp em nhóm lửa.”

“Không cần, anh cứ nằm là được, để người khác nhóm lửa.” Hiện tại có mấy người căn cứ thành phố S đang bên cạnh mà, không thiếu người nhóm lửa, cần gì phiền toái Chu Văn Tu?

“Anh……”

“Anh mà không nằm, em thơm anh bây giờ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu Văn Tu: “……” Nơi này không ít người ở đâu!

Chu Văn Tu nằm xuống ghế.

Không thể không thừa nhận, ghế này nằm thật sự rất thoải mái, làm người ta nằm xong không muốn ngồi dậy…

Chu Văn Tu nằm xuống, Ngôn Cảnh Tắc lập tức nhìn về phía những người khác, làm động tác bảo bọn họ đừng lên tiếng.

Những người khác vốn dĩ đã không có động tĩnh gì, lúc này càng an tĩnh hơn, trong lúc nhất thời, trong phòng không có bất kỳ âm thanh âm nào.

Ngôn Cảnh Tắc đem gà bỏ vào nồi, để dị năng giả giỏi khống chế lửa của thành phố S giúp nhóm lửa, sau đó tinh thần lực liền triền qua chỗ Chu Văn Tu, vừa đưa nguyên tố hệ hỏa hướng vào cơ thể Chu Văn Tu, vừa dùng tinh thần lực trấn an Chu Văn Tu.

Chuyện này tuyệt đối có thể làm Chu Văn Tu thoải mái…… Quả nhiên, Chu Văn Tu chậm rãi đã ngủ.

Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc cũng không quên xua tan toàn bộ năng lượng hắc ám trong cơ thể cô gái mà hắn gọi tới kia.

Thế giới này tràn ngập năng lượng hắc ám, nhưng không có bao nhiêu năng lượng quang minh Ngôn Cảnh Tắc tốn chút công phu mới bắt được một ít, đưa vào thân thể cô gái này.

Cô gái này thiên phú cực tốt, kỳ thật cũng sắp thức tỉnh dị năng, nhưng chung quy vẫn bị năng lượng hắc ám áp chế lại… Muốn nàng thức tỉnh cũng không quá khó khăn.

Ngôn Cảnh Tắc một lòng đa dụng, đám người Tôn Mạnh Đạt muốn xem dị năng thức tỉnh lại cả đám không rõ nguyên do.

Ngôn Cảnh Tắc…… Cái gì cũng chưa làm a!

Bọn họ cứ nhìn thấy hắn nơi chốn chiếu cố Chu Văn Tu, chiếu cố tới nỗi làm cho bọn họ ghen ghét……

Cô gái ngồi cạnh Tôn Mạnh Đạt cũng có hơi hoảng sợ, không biết mình nên làm gì mới phải. Ngày hôm qua Ngôn Cảnh Tắc nói nàng có thể thức tỉnh dị năng, nàng liền vui mừng ra mặt, còn ảo tưởng ra cuộc sống tương lai tốt đẹp, cả đêm không ngủ.

Kết quả hôm nay sau khi bị gọi tới nơi này, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng chỉ để nàng ngồi đó, rồi chẳng làm gì cả.

Cô gái tay chân đều luống cuống.

Đang không biết nên làm gì mới phải, nàng đột nhiên cảm giác được trong cơ thể xuất hiện thứ gì đó…

Nàng thức tỉnh dị năng!

Cô gái mặt đầy kinh hỉ, liền kinh hô ra tiếng.

“Đừng nói chuyện.” Ngôn Cảnh Tắc thấp giọng nói, nhìn nàng một cái.

Một cổ uy áp ngăn chặn nàng, làm nàng nói không ra lời, cô gái vội vàng gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới thu hồi tinh thần lực đã đè nặng nàng lại, nhìn về phía nàng: “Tới đây, dùng thử dị năng của cô một chút.”

Cô gái này có cha là dị năng giả, nàng cũng biết dùng dị năng như thế nào, lúc này vươn tay, liền có một đoàn ánh sáng xuất hiện trên tay nàng.

Dị năng của những người khác đều dùng để giết người, nhưng dị năng của nàng lại dùng để trị liệu.

Ngôn Cảnh Tắc đã sớm phát hiện ra tác dụng của loại năng lượng này, hôm nay trước tiên làm nàng thức tỉnh dị năng cũng là vì…

“Không tồi.” Ngôn Cảnh Tắc khích lệ nói.

Ánh mắt thiếu nữ kia sáng lên —— được một người đàn ông soái khí như vậy khích lệ, nàng tất nhiên rất cao hứng.

“Dùng dị năng trên người Chu Văn Tu đi.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ Chu Văn Tu vẫn còn đang ngủ — Chu Văn Tu tối qua bị thương đôi chút, khụ khụ!

Vì hạnh phúc của chính mình, vẫn nên sớm chữa trị khỏi thì tương đối tốt hơn.

Thiếu nữ vừa thức tỉnh dị năng hệ quang minh: “……”

Chu Văn Tu hoàn toàn không biết gì cả, cũng chỉ cảm thấy một giấc ngủ dậy đã thần thanh khí sảng, những chỗ không khỏe trên người cũng đã hoàn toàn biến mất.

Này còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc đã làm xong đồ ăn, chờ y ăn.

Đây quả thật là mỗi ngày như thần tiên!

Chu Văn Tu vừa ngồi xuống bàn, trong chén đã được gắp hai cái đùi gà, trong chốc lát cánh gà cũng được gắp qua…

“Không cần như vậy.” Chu Văn Tu bất đắc dĩ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Muốn.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hội trưởng nhà hắn thật là càng nhìn càng thích, hận không thể lấy những thứ tốt nhất đều cho y.

Chu Văn Tu đem đùi gà cùng cánh gà phân ra một nửa cho Ngôn Cảnh Tắc: “Em cũng ăn đi.”

Ngôn Cảnh Tắc cười ăn.

Ăn cơm xong, bọn họ liền xuất phát đi thành phố S.

Bọn họ ước chừng có hơn một ngàn dị năng giả, hiện tại lại không có tang thi cấp cao uy hiếp, một đường trở về này tất nhiên đi vô cùng thông thuận, làm cho đám người Tôn Mạnh Đạt rất cao hứng.

Đặc biệt là bởi vì không cần giúp đỡ giết tang thi, Ngôn Cảnh Tắc trước đó còn nằm cả ngày không nhúc nhích, bây giờ trở nên tràn đầy sức sống…

Ngôn Cảnh Tắc nếu biết người khác suy đoán cái gì, nhất định sẽ phản bác.

Hắn có thể tràn đầy sức sống không phải vì không giết tang thi, mà là bởi vì thay đổi phương pháp rèn luyện buổi tối…… Trước kia hắn mỗi tối liều mạng rèn luyện, ngày hôm sau nào có tinh thần chạy khắp nơi? Hiện tại thì không giống nữa, hắn hiện giờ buổi tối vận động đặc biệt tốt đẹp, khiến cho hắn hôm sau tâm tình thoải mái, làm gì đều có sức cả.

Ai kiên nhẫn mà nằm cả ngày?

Ngôn Cảnh Tắc tràn đầy sức sống vẫn luôn đuổi theo Chu Văn Tu khắp nơi.

Chu Văn Tu: “……” Người này cũng thật quá đáng rồi? Mỗi ngày buổi tối lăn lộn y thì thôi, còn tìm cái cô gái mỗi sáng đều trị liệu cho y, sau đó buổi tối lại tiếp tục lăn lộn……

Trong đội ngũ nhiều người như vậy, y mỗi tối đều phải ở nhà cửa sạch sẽ…… Cũng không biết người khác sẽ nghĩ gì.

Ngôn Cảnh Tắc hắn không biết xấu hổ sao!

Ngôn Cảnh Tắc thật đúng là không biết xấu hổ!

Mạt thế cũng tới rồi, đương nhiên muốn tận hưởng lạc thú trước mắt!

Mọi người một đường đi một đường chạy, qua nửa tháng liền đến thành phố S.

Dị năng giả thành phố S đã có người trở về trước, chuyện của Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên cũng có người truyền về, thế cho nên khi bọn họ còn chưa tới, đã có người lại đây.

Người tới đều là dị năng giả đứng đầu của thành phố S, lúc bọn họ tới, Ngôn Cảnh Tắc đang nấu cơm cho Chu Văn Tu.

Còn Chu Văn Tu… Chu Văn Tu gần đây trạng thái cơ thể thật sự quá tốt, một cỗ sức lực không có chỗ dùng, lại đánh nhau với hai người Tôn Mạnh Đạt và Thiệu Quan Quần.

Một mình y ngăn được hết cả hai người bọn họ.

“Cậu chính là Ngôn Cảnh Tắc? Quá mạnh!” người thành phố S vừa thấy Chu Văn Tu liền nói.

Chu Văn Tu: “…… Tôi không phải Ngôn Cảnh Tắc.”

“Kia mới là Ngôn Cảnh Tắc.” Tôn Mạnh Đạt chỉ vào cách đó không xa, vây quanh tạp dề cầm nồi sạn – Ngôn Cảnh Tắc. Ngôn Cảnh Tắc gần đây mỗi ngày đều làm rất nhiều món ăn ngon, ông đã thèm muốn chết, cố tình lại không ăn được.

Số mệnh Chu Văn Tu sao lại tốt như vậy!

Người tới từ Thành phố S: “……”

Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm xong, liền cùng người từ thành phố S trò chuyện.

Sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong của nhân loại, Ngôn Cảnh Tắc cũng không cất giấu, nói hết tất cả những gì mình biết, cũng đem thiên thạch màu đen hắn ngưng tụ được từ tang thi ra ngoài.

Loại đồ vật này, hiện tại có thể phong ấn lại, còn về sau…… Tốt nhất làm cho chúng rời khỏi địa cầu.

Trừ cái này ra, Ngôn Cảnh Tắc cũng đáp ứng yêu cầu của người thành phố S — đi các nơi giết tang thi.

Đương nhiên, giúp người thức tỉnh dị năng linh tinh, cũng có thể thuận tiện làm một lần, trong tình huống và khả năng cho phép, hắn nguyện ý làm vài thứ.

Ngôn Cảnh Tắc ở thành phố S mười ngày, mà chuyện của hắn cũng đã truyền khắp toàn bộ căn cứ thành phố S.

Đây là mạt thế, nhân loại cần có một anh hùng, Ngôn Cảnh Tắc chính là lựa chọn tốt nhất.

Mười ngày sau, căn cứ thành phố S kéo một đội ngũ, chuẩn bị đi theo Ngôn Cảnh Tắc về phía bắc.

Trong đội ngũ này hội tụ những dị năng giả mạnh nhất thành phố S, còn có hơn một ngàn dị năng giả của căn cứ Đại Học Thành, còn có người xuất sắc của các ngành sản xuất, tuyệt đối là đội ngũ mạnh nhất trong mạt thế này.

Trước khi đội ngũ xuất phát, Ngôn Cảnh Tắc đi gặp người cầm quyền căn cứ thành phố S, còn có người phụ trách đội ngũ đi theo hắn kia.

“Tôi tìm các người là có lời muốn nói.” Ngôn Cảnh Tắc nói thẳng.

“Ngôn thiếu, cậu có chuyện gì cứ việc nói.” Những người đó sôi nổi nói.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Tôi nguyện ý giết tang thi, nguyện ý làm những việc này đều là bởi vì Chu Văn Tu. Là anh ấy muốn quản, tôi mới quản, nếu không có Chu Văn Tu, thì không có tôi.”

Thời điểm ban đầu, hắn không biết mình vì sao lại xuyên đến đây, nhưng khi xuyên rồi liền biết nguyên nhân.

Hắn là vì Chu Văn Tu mà tới.

Hắn hy vọng Chu Văn Tu một thân trôi chảy, bình bình an an, Chu Văn Tu muốn làm chuyện gì, hắn cũng sẽ tận lực đi làm.

Ngôn Cảnh Tắc liền nói một câu như vậy, người căn cứ thành phố S đều cả kinh.

Bọn họ đều rất coi trọng Ngôn Cảnh Tắc, đối với Chu Văn Tu thì chẳng coi trọng mấy, rốt cuộc người như Ngôn Cảnh Tắc khắp thiên hạ không tìm được kẻ thứ hai, Chu Văn Tu thì không giống vậy.

Ở đây có một số người thậm chí động tâm tư nhỏ, nghĩ Ngôn Cảnh Tắc nếu thích đàn ông, không bằng đưa cho hắn mấy người không khác Chu Văn Tu là mấy… Kỳ thật trong đội ngũ bọn họ có an bài người như vậy.

Nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy…… Những người này lại không dám động tâm tư nữa.

Đám người Tôn Mạnh Đạt cũng có chút xấu hổ. Bọn họ đối với Ngôn Cảnh Tắc vô cùng kính nể, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc tốt với Chu Văn Tu như vậy, liền cảm thấy Chu Văn Tu có điểm không xứng với hắn.

Hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc đây chói lọi mà nói cho bọn họ, Chu Văn Tu chính là rất quan trọng, cực kỳ trọng yếu.

Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện một ít manh mối mới nói như vậy, nói xong liền đi.

Hắn còn muốn đi tìm Văn Tu nhà hắn!

Ở căn cứ sinh hoạt so với ở bên ngoài khá hơn nhiều, cuộc sống về đêm cũng có thể càng phong phú hơn một chút, hắn không muốn lãng phí thời gian!

Bên kia, Chu Văn Tu đang tắm rửa.

Ngôn Cảnh Tắc không biết đi đâu, nhưng có một chuyện là khẳng định, chờ đến tối, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn lại muốn lăn lộn nửa ngày……

Được rồi, y cũng thích, nếu không cũng không đi tắm trước.

Truyện convert hay : Bách Luyện Thành Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện