Cố Tiểu Mạch lấy hết dũng cảm đi đến phòng ngủ của Mộ Bắc Ngật, từ từ đẩy cửa, bên trong đèn sáng như ban ngày, cô nhìn quanh phòng một lượt, á, không có bóng dáng của Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch thắc mắc đi vào bên trong phòng, cô lại nhìn một lượt, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Mộ Bắc Ngật đang… tắm sao?
Vậy tại sao vừa nãy anh lại đưa mắt ra hiệu cho cô, có ý gì chứ?
Toàn thân Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô đang nghĩ có nên lập tức quay người ra khỏi phòng không.
“Cạch” một tiếng, tiếng nước ngừng chảy, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn về hướng đó, sợ hãi sẽ nhìn thấy cảnh tượng kích động lòng người thì sẽ không tốt chút nào.
Cô giống như khúc gỗ đứng yên tại chỗ, cô im lặng chờ Mộ Bắc Ngật đi ra.
Mộ Bắc Ngật chỉ đơn giản dội nước lên người, cơ thể thoải mái một chút, anh lau tóc đi ra bên ngoài thì nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang ngoan ngoãn đứng yên ở đó.
Mộ Bắc Ngật hơi sững sờ, sau đó bước đến, “Đang làm gì?”
“Mộ Bắc Ngật, tôi nghĩ rồi, tôi có vài lời muốn nói với anh”
Cố Tiểu Mạch vừa nói xong trước mặt đã là một màu đen, Mộ Bắc Ngật dùng khăn lau tóc của anh phủ lên đầu cô, ẩm ướt, khó chịu vô cùng.
Gô lập tức đưa tay lên kéo khăn ra, mắt tròn xoe nhìn anh, “Mộ Bắc Ngật, anh làm gì thế?”
“Người bẩn, đi tắm đi” Mộ Bắc Ngật liếc nhìn cô, quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, trên tay và mặt đều có vết bùn đất.
Cố Tiểu Mạch biết tình hình lúc này khó xử như thế nào, cô mở to mắt nhìn Mộ Bắc Ngật quay người đi về phía tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần đùi thể thao của nam…
Mặt của Cố Tiểu Mạch chợt đỏ bừng, cô muốn rơi nước mắt, “Anh…
anh làm gì thế?”
Mộ Bắc Ngật giải thích, “Cái này tôi vẫn chưa bao giờ mặc, cô mặc đi”
Cố Tiểu Mạch hoang mang đáp lại, hóa ra là cô nghĩ nhiều rồi.
“Dưới tầng có nhà tắm, tôi xuống đó tắm”
“Tắm ở đây”
Mộ Bắc Ngật chỉ vào nhà tắm, trầm giọng nói.
Cố Tiểu Mạch nghe xong, hô hấp có chút khó khăn, cô có chút thẹn thùng, Mộ Bắc Ngật mất đi kiên nhẫn, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch vẫn thẩn