Hây, đang nói chuyện bình thường sao lại chửi người rồi???
Cố Tiểu Mạch vừa mới chuẩn bị chống nạnh cãi nhau một trận thì nhìn thấy Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Quên mất chuyện tăng ca cuối tuần rồi sao? Hôm qua thứ bảy cô đã trốn việc rồi, hôm nay chủ nhật, ở lại đây làm việc đến khi nào tôi hài lòng thì thôi”
Cố Tiểu Mạch ngơ ngác, cô chớp chớp mắt mới nhớ đến chuyện cô phải ở lại tăng ca.
Cố Tiểu Mạch không có lý lẽ nữa, chỉ có thể ở lại tăng ca.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn cô, “Cất balo, xuống nhà ăn cơm”
Mộ Bắc Ngật quay về phòng cất balo rồi đi xuống tầng một cách chậm chạp, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cười giòn tan của Nám Nám.
Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, Nám Nám nhìn Mộ Bắc Ngật cười vui vẻ như vậy…
Cô mím môi, cơ thể cứng đờ, lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Nám Nám, mặt không lạnh như băng nữa mà cười một cách cưng chiều.
Chỉ có điều, lúc Mộ Bắc Ngật cười nhẹ, hình như khóe miệng cũng có hai chiếc má lúm thì phải??
Cố Tiểu Mạch nhìn đến mức thất thần, đến tận khi Mộ Bắc Ngật ngẩng đầu nhìn về phía cô, nụ cười tắt ngủm, bộ dạng lạnh lùng thì Cố Tiểu Mạch mới hoàn hồn.
Con gái cục cưng của cô đều khiến mọi người thích là điều bình thường, Mộ Bắc Ngật cưng chiều cô bé, điều này có thể hiểu được.
Lúc nhìn thấy cô, hận không thể cắn xé nuốt cô vào bụng, máu chảy đầm đìa.
Cố Tiểu Mạch lắc đầu, má lúm thì có là gì chứ, Mộ Bắc Ngật là Tổng giám đốc của Mộ Thị, anh là người có quyền lực có địa vị, cái người mà cô cứu ở đường cao tốc làm sao có thể là anh chứ?
Cố Tiểu Mạch đi xuống tầng, nhìn thấy đồ ăn sáng mà, cô giả vờ lên tiếng khen ngợi, “Oaa, Mộ Bắc Ngật, hóa ra anh nấu ăn giỏi như vậy”
Nghe thấy cô cố tình nói chuyện một cách kính cẩn, Mộ Bắc Ngật hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, “Hôm nay Nám Nám ở phòng khách chơi ghép hình, tôi ở phòng sách làm việc, cô ở bên cạnh giúp tôi, bữa tối, cô làm”
Câu cuối cùng chẳng phải là khiến Cố Tiểu Mạch khóc kêu trời kêu đất sao? Mặt cô tối sâm, tài nghệ nấu ăn của cô, đến Nám Nám cũng biết, làm sao có thể đây??
Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám với anh mắt cầu cứu sự giúp đỡ nhưng Nám Nám vẫn cứ cúi đầu cười, đối với sự cầu cứu của cô, cô bé không nhìn thấy.
Nám Nám này!!!
ôi”
“Hử?” Mộ Bắc Ngật nhìn với ánh mắt nguy hiểm, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến Cố Tiểu Mạch không dám nói