“Cô đừng có ở trước mặt tôi ba hoa nữa, Cố Tiểu Mạch, làm như vậy không có lợi gì cho cô cả!” Sắc mặt ông Mộ vô cùng khó coi, tái mét rồi lại tím ngắt.
Cố Tiểu Mạch ngồi trên xe lăn, hai tay đặt lên chân, hơi nắm chặt, cô đè nén sự tức giận, từ đầu đến cuối không hề biểu hiện ra bên ngoài.
“Ông cho rằng tôi muốn dính dáng gì đến các người sao?”
Mắt lạnh lùng, môi đỏ mấp máy, giọng nói hững hờ.
Ở bên kia, Mộ Bắc Ngật ở công ty vừa mới họp xong, anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Đã hai tiếng trôi qua, không biết Cố Tiểu Mạch ở nhà một mình như thế nào rồi.
Mộ Bắc Ngật nghĩ ngợi trong lòng, trên mặt nở nụ cười.
Có điều lúc anh biết Cố Tiểu Mạch bị đưa đến nhà cũ nhà họ Mộ, nụ cười lập tức biến mất, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, lạnh đến mức rớm máu.
“Dịch Bách, cậu nói gì?”
Cố Lan Tâm cảm thấy vui mừng, cô ta vội vàng mở cửa xe đi xuống, “Bắc Ngật!”
Nhưng Mộ Bắc Ngật đã mở cửa xe bước vào chỗ ngồi, hình như không hề nghe thấy Cố Lan Tâm đang gọi mình, anh vội vàng như vậy là muốn đi đâu?
Cô ta có chút không cam tâm, lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Mộ Bắc Ngật.
Lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, anh lựa chọn bỏ qua, vứt điện thoại sang một bên, sau đó màn hình tự động tắt.
Mộ Bắc Ngật dựa người ra phía sau, cánh tay không còn đau nhức như hôm qua nữa, Mộ Bắc Ngật biết là Cố Tiểu Mạch đã bôi thuốc cho anh.
Còn Cố Lan Tâm, cô ta đứng tại chỗ nước mắt tuôn rơi, nhìn chiếc xe đang đi xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt của mình, cô ta cắn răng, nắm chặt điện thoại.
Lúc này Cố Tiểu Mạch đang đôi co với ông Mộ, không ai chịu nhường ai.
Ông Mộ tức giận, muốn đả kích cô ở một phương diện khác, ông ra hiệu cho người làm, người làm mang những bản thiết kế váy cưới mà Cố Tiểu Mạch thiết kế cho Cố Lan Tâm đến.
Sắc