Tình trạng cấp bách, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Bắc Ngậi Lúc này Mộ Bắc Ngật đang ngồi trên xe với vẻ mặt nghiêm túc, lúc nhận được điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng.
Sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của Cố Tiểu Mạch, “Mộ Bắc Ngật, là tôi, anh có thể gọi xem Cố Lan Tâm đang ở đâu không, cô ta đón Nám Nám đi, tôi sợ cô ta sẽ làm gì đó với Nám Nám”
Lúc này Cố Tiểu Mạch đã không còn quan tâm bất cứ điều gì nữa, cô chỉ muốn biết con gái của cô như thế nào, dây thần kinh căng như dây cung chỉ cần có chút sai sót sẽ lao về phía trước.
Mộ Bắc Ngật có thể nghe ra giọng nói vội vàng lo lắng của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt tối sầm, anh ngồi thẳng người, cố gắng duy trì sự điềm tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút lo lắng, “Cô đang ở đâu?”
“Tôi xin anh, mau gọi điện cho Cố Lan Tâm, được không, xin anh đó Cố Tiểu Mạch khóc lóc cầu xin, cô vứt hết tất cả cảm xúc của mình.
Tắt điện thoại xong, Mộ Bắc Ngật không chút do dự gọi điện thoại cho Cố Lan Tâm, điện thoại hiển thị không gọi được, trái tim Mộ Bắc Ngật gần như tụt xuống đáy vực, khuôn mặt u ám, “Dịch Bách, mau gọi xem Cố Lan Tâm đang ở đâu!”
Giọng điệu cứng rắn, lạnh lùng đến cực độ, Dịch Bách không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng đáp lời.
Cố Tiểu Mạch vội vàng tìm một chỗ để sạc điện thoại, điện thoại vừa lên nguồn đã nhận được điện thoại của bệnh viện.
.
Đam Mỹ Hay
Cố Tiểu Mạch thậm chí không hề biết cô đã đến bệnh viện với tâm trạng như thế nào, lúc biết tin Nám Nám phát bệnh, được đưa đến bệnh ện, Cố Tiểu Mạch chạy như điên ra đường lớn, cô không quan tâm đôi chân đau muốn chết của mình, điên cưồng lao về phía trước.
Chân cao chân thấp, bộ dạng vô cùng khó coi.
Trán lấm tấm mồ hôi, Cố Tiểu Mạch ngồi lên xe taxi, hai tay nắm chặt lại, trên mặt hiển lên sự lo lắng.
Nám Nám đang rất khỏe mạnh mà, tại sao lại bất ngờ phát bệnh vậy??
Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Nám Nám đang năm trong đó, Cố Lan Tâm đứng ở bên ngoài, bộ dạng cực kỳ đáng thương ủy khuất.
Gô ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang điên cuồng chạy đến, lúc đến cửa phòng cấp cứu, đôi chân Cố Tiểu Mạch run rẩy mềm nhũn.
Điện trong phòng cấp cứu vẫn sáng, tim Cố Tiểu Mạch nhảy lên tận cổ họng, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch chạy đến, Cố Lan Tâm đứng dựa vào tường, ánh mắt hiện lên ánh hào quang, thu lại tất cả cảm xúc trên mặt, bắt đầu bộ dạng đơn thuần, không làm hại người khác.
Cố Tiểu Mạch từ từ quay người lại, nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng trách mắng: “Cố Lan Tâm, tại sao cô lại đưa con gái tôi đi? Ai cho phép cô đưa đi?
Cố Tiểu Mạch không che giấu đi đôi mắt sắc nhọn của mình, cho dù giọng điệu có chút kích động, nụ cười ủy khuất