Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Không Thể Không Chiến


trước sau

Advertisement
Thời điểm mọi người nghị luận ầm ĩ, Sát Ma đứng bên trên cách đấu đài vô cùng khó chịu.

Nguyên bản hắn định đại sát tứ phương, làm cho tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, để mọi người biết Sát Ma hắn đã trở lại sân khấu. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể đứng như trời chồng không làm gì được.

Mặc dù hắn đã tận lực để cho mình thoạt nhìn hết sức cool ngầu, nhưng ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng phải nhận thua, Sát Ma thập phần khó chịu.

- Gia hỏa nhân loại đáng giận kia, nếu không phải nể mặt mũi Ma Anh đại nhân, ta nhất định phải đánh hắn thành tro cặn.

Trong lòng Sát Ma buồn bực nghĩ.

Ngược lại chỉ biết kéo dài thời gian, Sát Ma dứt khoát nhắm mắt lại, chờ thời gian chậm rãi qua đi.

Thời gian vừa qua khỏi một giờ, Sát Ma đột nhiên cảm giác có chút không đúng, vừa mở mắt nhìn, phát hiện Ẩn Hình Y bị cưỡng ép bắn ra khỏi cách đấu tràng Ma phương, hắn tự nhiên thu được thắng lợi.

- Tình huống này như thế nào?

Sát Ma vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ:

- Cái này không trách được Bản Ma, do thứ kia tự mình nhận thua.

Tình huống này đột nhiên phát sinh, không chỉ Chu Văn sợ ngây người, toàn bộ nhân loại trên Địa Cầu đều sợ ngây người.

Rất nhanh, mọi người ý thức được chuyện gì xảy ra.

- Đây khi dễ người quá đáng! Dựa vào cái gì trong thời giạn một giờ đồng hồ, Phối sủng bị phán thua, Thủ Hộ giả lại được công nhận thắng?

- Không công bằng!

- Thật sự không biết xấu hổ, chưa thấy bao giờ thấy quá sự tình đáng xấu hổ như vậy, muốn phán thua thì phải phán thua đồng thời, dựa vào cái gì Thủ Hộ giả đứng ở nơi đó bất động, được phán thắng?

Trong lòng mọi người phẫn nộ, dùng ngòi bút và miệng lưỡi làm vũ khí, tuy nhiên lại hoàn toàn vô dụng.

Bảng xếp hạng cuộc chiến y nguyên còn tiếp tục, hết thảy đều vẫn trong lòng bàn tay của Dị thứ nguyên.

Mọi người không khỏi cảm giác có chút bi ai, rõ ràng muốn chọn ra Địa Cầu chi vương, nhưng sinh vật bản thổ Địa Cầu ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.

Chu Văn và Vương Lộc bị hành động vô sỉ kia làm cho sợ ngây người, Vương Lộc tức giận nói:

- Bọn gia hỏa này quá khi dễ người.

Chu Văn lấy lại tinh thần, lại có chút vui mừng nói:

- Vẫn coi như may mắn, cung may bọn hắn vẫn chưa phán Sát Ma thua, bằng không tình huống càng thêm hỏng bét.

Có điều Chu Văn trước đã nghĩ tới, hẳn không xuất hiện khả năng cả hai trực tiếp bị phán thua, như vậy sẽ không có vị trí đệ nhất.

Nếu người thứ hai bù vị trí, vậy vẫn là Chung Tử Nhã, vị trí đệ nhất vẫn không rơi vào trong tay ngoại nhân.

Có điều cứ như vậy, kế hoạch Chu Văn muốn lợi dụng Sát Ma kéo dài qua bốn mười tám tiếng sẽ thất bại, chỉ có thể để Sát Ma tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến.

- Các ngươi muốn chiến phải không? Vậy thì đánh đi.

Chu Văn đối với thực lực Sát Ma, vẫn có chút lòng tin.

Bất kể nói thế nào, cái tên này có được thực lực Khủng Cụ cấp, muốn đánh bại Thủ Hộ giả, không thành vấn đề mới đúng.

Chỉ cần không có Thủ Hộ giả đạt trình đột như Dạ Đế khiêu chiến, Sát Ma tự nhiên nắm chắc thắng lợi.

Có không ít Thủ Hộ giả khiêu chiến Sát Ma, Chu Văn trước đó cũng biết qua một ít Thủ Hộ giả trong đó, xem hình ảnh chiến đấu của bọn hắn một chút, nhìn danh sách khiêu chiến, để Ma Anh thông tri Sát Ma, tiếp nhận một trong những Thủ Hộ giả khiêu chiến kia.

- Nhất định phải thắng.

Chu Văn cuối cùng để cho Ma Anh chuyển cáo Sát Ma một câu.

Ma Anh chỉ cần dùng ý niệm thông tri Sát Ma, Sát Ma sau khi nghe vui mừng quá đỗi, có điều vẫn lẩm bẩm một câu:

- Chọn đối thủ làm gì, thực lực Bản Ma đủ trấn áp hết thảy, những tên ranh con kia tới đây chỉ có đường chết.

Có điều nói như vậy, Sát Ma vẫn dựa theo ý niệm Ma Anh truyền đến, tiếp nhận một Thủ Hộ giả gọi là Hắc Ám sứ giả khiêu chiến.

Thủ Hộ giả Hắc Ám sứ giả này, trước đó đã bị cục điều tra Liên bang điều tra khá cặn kẽ, bao gồm cả chuyện xưa.

Một thanh niên tại một thành thị nhỏ, dùng thành tích nổi bật thi vào trường danh giáo, sau khi tốt nghiệp đặt dấu chân đầu tiên trở thành thợ săn tự do ưu tú, tiếp theo đạt được thượng thiên chiếu cố, ngoài ý muốn gặp Thủ Hộ giả chi kén, còn vừa vặn phù hợp với thiên phú của hắn, khiến hắn nhanh chóng trở thành nhân vật phong vân cao cấp tại Liên bang.

Lúc này Vi Quang, một tay bưng chén trà, một bên đang nhìn trực tiếp, một bên liếc nhìn tư liệu bên cạnh, nội dung bên trong tư liệu chính là thông tin liên quan đến Hắc Ám sứ giả.

Sau khi Vi Quang tốt nghiệp, hắn tiếp nhập cục giám sát, từ vị trí giám sát viên bình thường thăng tiến, hiện tại hắn đang đang làm một nhân viên quản lý hồ sơ nho nhỏ.

Mặc dù đây chỉ là phòng hồ sơ bình thường của cục giám sát, nhưng tin tức Vi Qua có thể tiếp xúc, lại hơn nhiều so với trước kia.

Hắn cũng không hấp tấp, mỗi ngày kiên trì chải vuốt hồ sơ, loại công tác khô khan nhàm chán này, người khác không nguyện ý làm, nhưng hắn lấy làm thích thú, bây giờ đối với toàn bộ hồ sơ bên trong phòng hồ sơ này đối với Vi Quang mà nói, đã rõ như lòng bàn tay.

Tư liệu về Hắc Ám sứ giả và Chu Minh đều ở trong đó, hắn thấy Hắc Ám sứ giả tiến vào cách đấu tràng về sau, liền đem tư liệu của hắn điều ra xem.

- Cùng là họ Chu, tại sao khoảng cách giữa người và người lại lớn đến vậy?

Vi Quang nhìn xong tư liệu của Hắc Ám sứ giả về sau, không khỏi cảm thán nói.

Cục giám sát điều tra ra được tư liệu, đương nhiên sẽ không đơn giản như mặt ngoài, căn cứ vào tư liệu xem xét, Chu Minh người này không chỉ tâm ngoan thủ lạt, mà làm người không nói tình nghĩa.

Xuất thân của hắn xác thực không tốt, thời cấp ba có một người bạn gái, người ta trong nhà cũng không chê hắn, thậm chí còn cung cấp tiền cho hắn học trường danh giáo, kết quả hắn vươn mình về sau, bỏ người bạn gái kia, tìm một cô gái xinh đẹp khác.

Vi Quang nhìn ảnh chụp người bạn gái của hắn, xác thực không xinh đẹp, chỉ coi như người bình thường, mà hơi béo, đoán chừng lúc vừa mới bắt đầu cùng nàng, chỉ sợ động cơ của Chu Minh không hề trong sáng.

Sau này phụ mẫu nữ hài này tìm Chu Minh lý luận, còn bị Chu Minh đả thương, quả nhiên không niệm một chút tình cũ nào.

Chu Minh sau lưng làm không ít loại sự tình này, loại người này một lòng chỉ muốn trèo lên người khác.

Vi Quang đang xem tư liệu, đột nhiên cửa phòng hồ sơ bị đẩy ra, có một người đột nhiên tiến đến.

Vi Quang là một người vô cùng tỉ mỉ, hắn nghe tiếng bước chân này, so với người thường xuyên đến phòng hồ sơ tựa hồ có chút khác biệt, bèn quay đầu nhìn lại, thấy rõ ràng người đến là ai về sau, lập tức đứng dậy cúi chào:

- Cục tọa, tại sao ngài lại tới đây, cần hồ sơ gì, chỉ cần thông báo một tiếng, ta sẽ mau chóng tìm đưa cho ngài.

Thẩm Ngọc Trì cười cười nói:

- Không cần khẩn trương, đem hồ sơ về Hắc Ám sứ giả lấy ra cho ta xem một chút, ồ, hóa ra đã ở chỗ này, ngươi cũng cảm thấy hứng thú, không tệ.

Nói xong, Thẩm Ngọc Trì đem hồ sơ ra, đứng ở đó lật xem.

- Vừa hay nhìn thấy Hắc Ám sứ giả xuất chiến, cho nên xuất ra xem thử, thuận tiện sửa sang một chút.

Vi Quang nói.

Thẩm Ngọc Trì khẽ gật đầu, cũng không nói gì, nhìn vài trang, Thẩm Ngọc Trì dường như hết sức lơ đãng hỏi:

- Ngươi là học sinh ưu tú của Tịch Dương học viện, hẳn ngươi cũng nhận biết Chu Văn?

Vi Quang trả lời ngay:

- Đúng vậy cục tọa, Chu Văn là niên đệ của ta, thời điểm hắn tiến vào học viện, ta đã là hội trưởng hội học sinh học viện.

- Ngươi hiểu rõ hắn không?

Thẩm Ngọc Trì xem tư liệu, cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi.

- Hiểu một chút, nguyên bản ta muốn kéo hắn gia nhập hội học sinh, nhưng không ngờ hắn không hề hứng thú gì đối với hội học sinh.

Vi Quang nói.

Truyện convert hay : Hộ Quốc Thần Soái Diệp Vô Đạo Từ Linh Nhi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện