Tro bụi trong góc tường.
Nội dung cuốn sách trên bàn.
Con thằn lằn đang bò trong khe đất.
Vượt qua kẽ hở của căn phòng, Tô Tiểu Bạch còn có thể nhìn thấy Tô Linh Nhi đang vừa ăn cơm vừa xem tivi...Nếu tiến đến gần hơn một chút, còn có thể nghe được nàng đang lẩm bẩm trong miệng “Không biết ca đang làm gì a...”
Tầm mắt tiếp tục kéo dài ra, vượt qua cửa sổ, đi ra ngoài phòng.
Cây cối, hoa cỏ, chim sâu.
Còn có hàng xóm lui tới.
Dù là một cọng tóc gáy trên đầu bọn họ chập chờn, đều ở trong “Tầm mắt” của Tô Tiểu Bạch!
Tiếp tục tràn ra...
Người đi trên đường phố, sạp hàng bầy bán, xe cộ qua lại... Tất cả đều thu vào trong mắt!
“Ừm?”
Bỗng nhiên, Tô Tiểu Bạch nhướng mày một cái.
Hắn thấy được một bóng người quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây không phải là Nhị đương gia của Trương gia sao?”
Tô Tiểu Bạch thoáng nhìn liền nhận ra được.
Ở trên một mái nhà cao cao, có một người nhắm mắt ngồi tĩnh tọa tu luyện, bất ngờ chính là Nhị đương gia Trương Hằng Đức của Trương gia!
“Hắn ở góc độ này, có thể hoàn mỹ theo dõi nhất cử nhất động trong nhà ta...Thì ra là thế, hắn vẫn đang một mực bảo vệ ta!”
Tô Tiểu Bạch bừng tỉnh.
Hắn cũng không nghĩ là Trương Hằng Đức giám thị hắn là vì mơ ước thứ gì đó trên người hắn...Dù sao hiện tại hắn là khách khanh của Trương gia, là người trên cùng một chiếc thuyền.
Nếu như là theo dõi mà nói, cũng không có khả năng phái Nhị đương gia tự mình tới a.
Để cho một Võ sư trung cấp, theo dõi một Võ giả trung cấp như hắn? Cái này cũng được sao?
Huống chi, nếu như đối phương quả thật có mưu đồ gì đó với chính mình, vậy thì đã sớm hành động, căn bản không cần chờ tới bây giờ...Nhất là khi thấy thực lực chính mình tăng phúc nhanh như vậy.
“Khó trách lần trước khi cùng tên điên Drake chiến đấu, ta luôn cảm giác giống như có người ở bên cạnh, thì ra chính là hắn!”
Mặc dù khi đó Tô Tiểu Bạch chỉ là Võ giả sơ cấp, nhưng bởi vì Trương Hằng Đức lo lắng, hắn mơ hồ cảm giác được một tia khí tức...Chẳng qua đang chém giết cùng tên điên Drake, nên hắn cũng không mấy lưu ý.
Bây giờ xem ra, từ trước lúc đó Trương gia cũng đã phái người bảo hộ chính mình!
“Lựa chọn lần này của ta, xem ra cũng khá đúng!”
Tô Tiểu Bạch khẽ cười một tiếng.
Cảm giác của hắn tiếp tục phóng xạ.
Nhưng rất nhanh, Tô Tiểu Bạch liền phát hiện cảm giác của mình đã đến điểm cực hạn.
Nhiều nhất chỉ có thể cảm giác khoảng cách 50 mét xung quanh.
Vượt qua cái cự ly này, cảm giác liền nhanh chóng trở nên yếu ớt, giống như là thị lực bình thường lập tức biến thành cận thị 1000 độ, cái gì cũng hoàn toàn mơ hồ. Nếu là phóng ra tới 100 mét, cơ bản là đến cực hạn, hai mắt mò mẫm nhìn tới, cái gì cũng nhìn không thấy.
“Cảm giác của thuộc tính không gian, không biết so với tinh thần thức hải của Võ Tướng khác nhau như thế nào...”
Tô Tiểu Bạch thu hồi cảm giác của mình.
Tinh thần thức hải khai mở, là đặc thù lớn nhất của Võ Tướng, điểm này Tô Tiểu Bạch cũng đã đọc qua...Đây cũng là vì sao cường giả cấp Võ Tướng tùy tiện trừng mắt nhìn người một chút, đều sẽ làm cho người khác cảm nhận được một cỗ khí thế đáng sợ!
Mà ở một trình độ nào đó, cảm giác của thuộc tính không gian đã đạt đến cảnh giới cùng với tinh thần thức hải của Võ Tướng không kém là bao.
“ Càn khôn không gian, mở!”
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Tô Tiểu Bạch khép lại, hướng về hư không trước mặt vạch một cái.
Chỉ thấy không gian trước mặt hắn, lại mở ra một lỗ hổng trắng xóa hẹp dài từ vô hình.
Đây là càn khôn không gian.
Là không gian có thể tồn tại hoàn toàn độc lập với không gian khác chiều khác.
Bởi vì công pháp 《 Càn Khôn Pháp 》của Tô Tiểu Bạch mới chỉ là sơ cấp, lại thêm với hắn chưa mở tinh thần thức hải, nên càn khôn không gian của hắn chỉ rộng không đến 100 mét vuông.
Nhưng dù là như thế, cũng đã là không gian vô cùng rộng lớn.
Không gian như vậy hoàn toàn có thể đủ để cất đặt bất luận đồ vật gì, làm nơi chỉ định cất đặt chiến lợi phẩm không thể phù hợp hơn!
Đồng