Ta Dám Nói Mình Chỉ Là Đang Chơi Trò Chơi Ngươi Có Dám Tin Không?

– Bố Cục (1).


trước sau

.

Chỉ thấy khi khối sáng của sinh mệnh thần bí ở giữa ngực Minh phát năng lượng đầy đủ ngũ hành ra môi trường bên ngoài, hòng liên kết với linh khí ngũ hành của thiên địa, thì đồng thời nó cũng đi qua chiếc nhẫn đá đỏ trên tay Minh.

Lúc này biến cố xảy ra đến từ chiếc nhẫn kia.

Chẳng biết vì lý do gì, viên đá đỏ trên chiếc nhẫn trở nên rung động mãnh liệt, rồi điên cuồng hấp thu lấy năng lượng ngũ hành của khối sáng giữa ngực Minh.

Mãi cho tới khi viên đá đỏ dường như hấp thu đủ linh lực ngũ hành mà nó cần, đột ngột trở nên im lặng.

Ngay tiếp theo sau đó, ‘nó’ bỗng nhiên phát ra một thứ ánh sáng khủng khiếp, rực rỡ toàn bộ xung quanh, trong không gian nghe như có tiếng gì đó bị phá vỡ, rồi rất nhanh một bóng ảnh từ bên trong viên đá đỏ, chui ra.

Minh không nghe được Cấu Trúc thông báo có địch ý, cho nên là vẫn im lặng quan sát, chỉ là trong lòng cậu ngạc nhiên vô cùng.

Chiếc nhẫn đá đỏ này là cậu ở quán cafe trong lúc hẹn gặp Tina, đã được Liên, cháu gái của ông cụ pháp sư huyền bí, tặng lại cho cậu.

Lúc ấy Minh cũng không hiểu sao khi nghe Liên hỏi chủ nhân chiếc nhẫn đá này là ai? Cậu lại có thể trả lời ngay là một người đàn ông lớn tuổi, mà sau đó người phụ nữ tên Liên đó, cũng giải thích nói rằng chủ nhân chiếc nhẫn chính là ông nội đã qua đời của cô.

Mà tiếp sau đó chiếc nhẫn này cũng đã giúp cậu rất nhiều lần, nếu không đeo nó, cậu cũng đã chẳng được ông lão Phương nhận lầm là người trong cùng giới tu luyện, mà cũng không được sự nhận ra và giúp đỡ của Xuyến Chi và Thổ Công.

Có thể nói chiếc nhẫn đá đỏ này đã âm thầm hỗ trợ cậu đó giờ, cho nên là Minh vẫn luôn đeo nó trên tay.

Chỉ là dị biến lúc này phát sinh làm cậu có chút ‘mơ hồ’ trong lòng.

Minh cẩn thận nhìn nhân dạng vừa thoát ra khỏi viên đá đỏ trên chiếc nhẫn trên tay, đang đứng trước mặt cậu.

Đó là một người đàn ông, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu, mặc một bộ cổ phục, nhưng không phải là thực thể sống thực sự.

Cậu nhận ra, ông chỉ là một ‘tia thần thức’ bám vào chiếc nhẫn, chính xác là ở trong viên đá đỏ trên chiếc nhẫn.

Ngay lúc này, ‘tia thần thức’ có dáng hình một ông cụ kia, nhìn qua một lượt căn phòng, rồi dừng lại ở Minh, chăm chăm.

Chẳng hiểu sao cậu có thể cảm thấy được đôi mắt ông cụ sáng lên lấp lánh, mặc dù tia thần thức thì có dạng giống chấp niệm, hay như hồn ma, chỉ là tồn tại mờ mịt, không có thân xác cụ thể.

Đột nhiên, ông cụ cười lên thật to, nói qua với Minh.

“Ha, ha, ha”

“Lão biết mình sẽ thành công mà..”



“Ha, ha, ha”

“Chính là cậu, chính là lúc này, không sai vào đâu được..”

Minh lại nghệch ra, không hiểu sao ‘ông cụ’ lại có thái độ như thế này, nhưng trong lòng Minh, lại ẩn ẩn có cảm giác dị thường, kỳ lạ đến khó hiểu, cũng không thể giải thích lên bằng lời, khi cậu nhìn ông cụ.

Đột ngột ông cụ trở nên nghiêm túc, nhìn Minh nói.

“Được rồi, thời gian còn lại của lão không còn nhiều, cho nên là lão nói nhanh, còn cậu thì chăm chú lắng nghe nhé.”

“Có lẽ cậu cũng đoán ra được thân phận lão, lão là Cơ Thần Quang, chủ nhân của chiếc nhẫn đá trên tay cậu, cũng là ông của cô bé đã tặng nó cho cậu..”

“Lão biết cậu có nhiều thắc mắc, nhưng lão không thể nói ra lúc này, chỉ có thể nói là lão đã ‘xem trước’ tương lai, tính toán cùng sắp đặt tất cả mọi sự, để chiếc nhẫn rơi đúng vào tay cậu vào thời điểm thích hợp, và đúng ngay lúc này, sẽ có thể kích hoạt ‘chính xác’ ‘cơ chế’ mà lão để lại trên chiếc nhẫn, để thần thức còn lưu lại của lão có thể hiện thân.”

Lời ông cụ nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chấn động tinh thần Minh không thôi.

Gì mà xem trước tương lai, tính toán cùng sắp đặt tất cả, làm cho bỗng chốc cậu liền kết nối lại tất cả sự kiện cậu gặp phải từ trước đến giờ.

Vô duyên vô cớ gặp được ông lão Phương, rồi được ông dẫn vào con đường tu luyện, gặp Xuyến Chi được cô giúp đỡ cứu một mạng, gặp Thổ Công cũng được Thổ Công giúp đỡ mà giết được lão Bắc..

Cậu nhớ tới lúc nói chuyện với Trọng Sơn đội trưởng nghe ra được anh ta cũng quen thuộc với Thổ Công..

Mà lời cuối cùng Thổ Công dặn dò cậu chính là nói cậu đi tìm người có liên quan đến chiếc nhẫn đá trên tay hỏi về công pháp tu luyện ngũ hành thuộc tính, cậu còn định bụng sau nhiệm vụ lần này của Hội Đồng sẽ tìm cháu gái ông lão pháp sư.

Mà cũng nhớ Thổ Công nói ông lão hơn 20 năm trước đã đến khu vực quận cũ tìm thứ gì đó, mới ‘tình cờ’ giúp đỡ Thổ Công và Xuyến Chi, mà theo như lời Thổ Công nói phạm vi mà ông lão pháp sư tìm, không phải chính là nhà của ba cậu cũng nằm bên trong khu vực đó sao?

Minh cũng nhớ được ba cậu có kể, sau khi Minh lên 5 tuổi, thì ba mẹ mua được căn nhà ở quận cũ, rồi chuyển đến đó sống.

Nếu mà tính kỹ càng lại, chẳng phải hơn 20 năm trước là lúc mà cả nhà Minh đã chuyển đến quận cũ sống sao?

Mọi việc ‘dần dần’ khớp lại với nhau, và sáng tỏ trong đầu Minh.

Ứng với lời nói của thần thức ông lão pháp sư, rằng ông đã xem trước tương lai, tính toán tất cả, cho giờ phút này.

Làm bản thân Minh bỗng nhiên rùng mình, cả người lạnh toát.


Không phải là tất cả những sự kiện quan trọng xảy ra trong mấy tháng vừa rồi, đều có liên quan đến chiếc nhẫn đá trên tay mình hay sao?

Nghĩ thông suốt, Minh liền ‘hoảng hốt’ cùng ‘sợ hãi’ nhìn ông cụ vẫn đang hòa ái mỉm cười trước mặt.

Dẫu là Cấu Trúc không thông báo có địch ý từ ông lão, nhưng cậu vẫn cảm thấy ông lão này ‘nguy hiểm’ vô cùng.

Không thì làm sao có thể tính toán từ hơn 20 năm trước, tất cả mọi sự, mà đúng khớp như vậy?

Nhận ra sự hoang mang, lo lắng, cùng sợ hãi của Minh, ông cụ thở dài nói.

“Cậu đừng lo, lão không có ý hại cậu, việc lão phải bố cục thế này, cũng chỉ vì muốn thay đổi vận mệnh của cháu gái lão mà thôi..”

Minh ngạc nhiên vô cùng khi nghe ông lão nói.

"Lão biết cậu hoài nghi, nhưng đó là sự thật, cháu gái lão trong người mang một loại huyết thống đặc biệt, mà lão biết cậu có thể giải được ‘biến chứng’ không mong muốn của loại huyết thống này, không phải là cậu hiện tại, mà là cậu của tương lai, một tương lai không xa..”

Lời ông cụ đầy huyền hoặc, nhưng Minh không hiểu sao lại tin, đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

“Được rồi, thời gian rất gấp, không nói quá nhiều thứ được.”

“Cậu chỉ cần biết, lão có thể giúp cậu làm cho sinh mệnh thần bí trong người cậu hoàn thành hóa hình, không phải chỉ là hóa hình đơn giản, mà là một loại nghi thức thần bí, mang tác dụng hoàn hảo hơn là hóa hình bình thường..”

“Chính là điều mà sinh mệnh thần bí kia đang cố gắng làm, nhưng bất khả thi với điều kiện linh khí ngũ hành mỏng manh của Giới này.”

Ông lão dễ dàng nói ra những lời này, khiến Minh càng tin vào khả năng ‘xem trước tương lai’ và bố cục tất cả của ông.

Chứ không sao được, khi hiển nhiên ông lão vừa xuất hiện, liền có thể nói rõ tình huống hiện tại của cậu.

Mà phải biết, tình trạng của cậu được Cấu Trúc bảo hộ, không thể xem thấy được.

Minh còn đang cố gắng trấn tĩnh, với tình trạng ‘vô cùng không ngờ tới’ hiện tại.

Thì đã nghe ông lão nói tiếp tục.

“Sau khi cậu trở về Phàm Nhân Giới, đến địa chỉ này ‘..’, gặp Cơ Bích Liên, cháu gái lão, chỉ cần nói tên lão, nói muốn trị chứng bệnh của cháu gái lão, cháu gái lão liền sẽ hiểu.”

“Chỉ cần cậu thành công, cậu sẽ biết hết tất cả, cùng với nhận được toàn bộ truyền thừa của lão, không chỉ là công pháp tu luyện ngũ hành không thôi, truyền thừa của lão sẽ giúp ích cho cậu sau này nữa.”



“Được rồi, lời lão có thể nói lão đã nói hết, bây giờ bắt tay vào làm thôi nào, lão biết cậu còn không đến 4 giờ nữa.”

Ông lão nói vô cùng chính xác thời gian đếm ngược trong thần thức của cậu, càng làm Minh hoang mang hơn, mà lạ lùng là Cấu Trúc từ nãy đến giờ vẫn im lặng, không có động thái gì.

Nhưng lúc này Minh đã hoàn toàn tin ông lão.

Cùng với kỳ lạ là, hiện tại tinh thần Minh đột nhiên bình tĩnh dị thường, vô cùng thanh tĩnh, hệt như lúc vào trạng thái thiền định, làm Minh nhận ra là kỹ năng bị động Thiền Định đang có hiệu quả, đúng là cậu rất cần thiết phải giữ mình thật bình tâm đối mặt với tình trạng hiện tại.

Đột ngột ông lão như đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm.

“Uhm, để xem, lúc đó nói tới cái gì nhỉ, đũa, hay gậy gì đó, à đúng, là đũa phép..chậc, già rồi lẩm cẩm..”

Minh với thính giác của mình làm sao nghe không rõ những gì ông lão vừa lầm bầm, nghe ra làm trong lòng cậu thoáng suy nghĩ điều gì đó, trong đầu động não liên tục.

Lúc này ông lão nói qua.

“Để hoàn thành nghi thức này, còn cần đũa phép của cậu, cậu lấy ra cho lão xem một chút.”

Minh có suy đoán trong lòng, nên không ngần ngại lấy từ túi đeo hông ra cây đũa phép gỗ tuyết tùng hóa thạch, giơ lên trước mặt ông lão.

Chỉ thấy ông lại gần, nhìn vào cây đũa phép trong tay Minh, lại lầm bầm.

“1, 2, 3, 4, 5, 6, 7”

“Đúng là giống lời nói như vậy, chỉ có 7 điểm xoắn ốc..”

Dừng một chút, ông lão mới tiếp.

“Trước tiên cậu cần phải, uhm, chính là.., à đúng.., cậu cần phải kích hoạt hình thái hoàn chỉnh của cây đũa phép này, chính là có 10 điểm xoắn tròn, lão biết cậu hiểu cách thức mà phải không?”

Minh nghe ra được từ những lời lầm bầm và cả lời ông lão vừa nói, những thông tin ẩn tàng, liền gật đầu, ra hiệu trong thần thức cho Cấu Trúc.

“Ta cần tiêu hao điểm quỹ tích để pháp nguyên đủ 100 điểm.”

Đa thể loại, đa vũ trụ, diễn biến nhẹ nhàng, nhân vật chính phát triển chậm rãi về sau mới buff bẩn, có vui có buồn, truyện hậu cung ai dị ứng tránh hộ
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện