"Cung chủ giá đáo, thuộc hạ không tiếp đón chu đáo xin thứ tội.
"
Hổ Thanh từ bên ngoài bước vào thấy Giao lão và Hàn Vũ Thiên lập tức quỳ xuống cung kính, Hàn Vũ Thiên phất tay nói:
"Ta tới đừng thông báo cho ai biết, bảo bọn họ lập đại trận đi.
"
"Đại trận? Địch còn chưa tới sao ngài lại muốn lập đại trận rồi?"
Hổ Thanh nhướng mày kinh ngạc cúi đầu hỏi, Hàn Vũ Thiên uống một chung rượu nóng cười nói:
"Tới rồi.
"
Từ bên ngoài xa ngàn dặm nghe được tiếng của hàng vạn chiến mã và yêu thú gào thét trong hư không, Hổ Thanh lập tức lấy ra ngọc truyền âm nói:
"Đại trận Hộ Thiên chuẩn bị, lập tức hình thành đại trận bảo hộ doanh trại và tháp canh!"
Hổ Thanh trải qua rất nhiều cuộc chiến từ lúc Vạn Niên cung vừa hình thành, nên phản ứng và xử lý việc rất nhanh gọn, chỉ là thiên tư hắn không đủ, ít được sự chú của hắn, nhưng cũng có thể nói là rất trung thành rồi.
Hàn Vũ Thiên dựa vào bên phải chiếc ghế cười nói:
"Rất nhanh, xem ra mấy năm qua ta đã bỏ lỡ một nhân tài rồi.
"
Hổ Thanh ôm quyền cúi người nói:
"Cung chủ đã quá lời, thuộc hạ phải làm tròn trách nhiệm của mình, 55 năm nay đều là như vậy.
"
"Ồ, Vạn Niên cung đã 55 năm rồi sao?"
Hàn Vũ Thiên nhướng mày kinh ngạc, hắn cười nói:
"Xem ra chỉ là phong trưởng lão cho ngươi còn chưa đủ, nếu cuộc chiến này ngươi tiếp tục lập công, cung chủ ta sẽ ban cho một ân điển.
"
Hổ Thanh đập đầu cảm tạ rút ra đại đao thi lễ dẫn theo người bay ra ngoài tháp canh, Hàn Vũ Thiên cũng phất tay một cái dung mạo thay đổi trở thành một binh lính thấp bé, Giao lão cũng đã thành một lão già lưng còng không chút tu vi.
Phía xa chính là tiếng bước chân vang trời của quân đội Tây Phỉ, ba phía đều truyền tới những âm thanh hô hào hùng hậu.
"Ha ha ha, khiến bọn Vạn Niên cung phơi thây tại đây đi.
"
"Giết hết chúng đi.
"
Từng tiếng hô kinh hoàng vang lên trăm dặm, rất nhanh đại quân đã cách 3 doanh trại và tháp canh 100 dặm.
Hàn Vũ Thiên đứng vào một chỗ ở trận pháp, hắn đứng chính là vị trí phía sau tháp canh, nơi rất yên tĩnh và không có điều gì bất thường.
"Phía sau không có đại quân Tây Phỉ, chúng ta mau lên trước hỗ trợ đi.
"
Một tên đệ tử giữ trận thấp giọng nói, Hàn Vũ Thiên đột nhiên lên tiếng:
"Yên tĩnh như vậy, không phải điềm tốt lành, giữ vững đội hình đi.
"
Tên đệ tử giữ trận kia tức giận nói:
"Yên tĩnh là mọi việc đều ổn, ngươi thì biết cái gì chứ? Các huynh đệ theo ta hỗ trợ mọi người.
"
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nhếch môi nói:
"Chẳng trách cung chủ ban đầu lại muốn giết các ngươi, toàn là não heo.
"
"Ngươi nói gì?"
Mọi người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiên, Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói:
"Phía sau là chỗ trọng yếu bảo hộ tháp canh, nếu như quân địch đột nhiên công tới mà nơi đây không có trận pháp bảo hộ, tháp canh sụp đỗ mọi chuyện coi như xong, Vạn Niên cung sẽ không có được tin tức chúng ta bị vây hãm bởi toàn bộ lực lượng quân Tây Phỉ, trăm vạn người chết hết ở đây thì làm sao?"
"Vậy sao?"
Tên đệ tử kia vẫn là cao ngạo không xem lời hắn nói vào trong mắt, Hàn Vũ Thiên thở dài cây giáo trong tay một nhát xiên chết đệ tử đó.
"Các ngươi, nếu còn muốn bỏ vị trí mà đi thì sẽ giống như hắn.
"
Hàn Vũ Thiên thay thế vị trí của tên đệ tử giữ trận, đứng ở đó phong thái hiên ngang chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Các đệ tử xung quanh kinh sợ không dám cãi, đều ngăn nắp đứng ở vị trí của mình.
"Giết!"
Lão tướng dẫn đầu nhánh thứ nhất của Tây Phỉ quân ra lệnh, 200 vạn quân lập tức ập tới như kiến vỡ tổ.
"Triển khai trận pháp.
"
Hổ Thanh đứng vị trí giữ trận cầm đao ra hiệu, pháp lực của mấy vạn đệ tử theo trận pháp mà truyền vào người của Hổ Thanh.
"Yểm Ma Đao Trảm!"
Hổ Thanh nâng đao toàn lực dồn vào một đao này, bàn tay cầm đao trảm xuống, một vệt đao quang như xé trời từ doanh trại thứ nhất lao ra.
Khí thế ngút trời trảm tan vài vạn quân Tây Phỉ, một đao này tiến thẳng tới tên lão tướng phía xa.
"Hả? Là Thánh Nhân viên mãn!"
Lão khiếp sợ phất tay rút ra trường thương toàn lực ngăn chặn đao quang như xé trời kia.
Hổ Thanh từ trong màn bảo hộ bước ra một thân một mình, hắn cầm đại đao trong tay khí thế ngất trời.
Một đao quét ngang đủ để giết vài ngàn người chỉ trong một lần ra tay, bởi vì Quân Tây phỉ chỉ toàn một đám tu sĩ hỗn tạp mà đa phần đều dưới Hợp Đan.
"Một lũ ô hợp mà thôi, lại có lá gan đi tiến công doanh trại Vạn Niên sao?"
Hổ Thanh chém đao xuống ánh mắt đầy sát ý, tướng lĩnh của Tây Phỉ cũng là lao ra mấy vị Thánh Nhân, nhưng chẳng ai có tu vi ngang ngửa hắn.
Từ phía sau, đại trận đánh tới một đòn hỏa công toàn lực có thể so với Thánh Nhân thượng kì, đây là do sức mạnh của các đệ tử hợp lại mới hình thành một đòn mạnh đến mức độ ấy.
"Ha ha ha, các ngươi nghĩ mình ẩn giấu phía trong trận là sẽ có thể công phá năm trăm vạn đại quân này sao?"
Lão tướng cười nhạt ném lên không trung một đạo pháp lực, pháp lực nổ vang như pháo hoa tạo thành tín hiệu cho đội quân mai phục phía sau.
"Không hay rồi! Tháp canh.
"
Hổ Thanh chuẩn bị xoay người đổi chiến trường thì chớt nhớ ra, người ở trong tháp canh ấy liền nhẹ nhõm tiếp tục chỉ huy nơi này.
"Giết hết bọn chúng đi, hậu phương của Vạn Niên cung là mỏng manh nhất.
"
Ở phía sau tháp canh là đại trận yếu nhất, lại đang đón tiếp 100 vạn quân từ phía xa ập tới, Hàn Vũ Thiên nâng giáo lên nói:
"Khởi động trận, không ai được hoảng.
"
Khi pháp lực được vận chuyển tới người Hàn Vũ Thiên thì một đạo lục quang lao tới với tốc độ kinh người, một vị ngụy Thánh Tông xuất thủ, Hàn Vũ Thiên cau mày không có thời gian để bạo phát tu vi, một đạo lam quang lóe lên thân ảnh của Thanh Huyền xuất hiện.
Nàng dùng cước của mình ngăn lại