Hàn Vũ Thiên sau khi làm ra một vài cấm chế tại đây, hắn mới một lần nữa giơ hai tay lên, bốp bốp 2 tiếng vỗ tay, pha lê lại sáng hơn và một cảnh tưởng khiếp hãi hơn xuất hiện.
Không chỉ có Tiêu Nhiên bị bỏ vào viên pha lê chứa chất lỏng kì lạ, mà còn có Hàn Vũ Đạo, Hàn Ma Viêm, Mạnh Lang, Tế Đằng thành chủ Bát Quan khi xưa, trưởng lão Kim Hùng Vương của Vân Đạo tông, thành chủ Nam Quan thành Nam Bất Cô.
Nếu ai có trí nhớ siêu việt, lại cộng thêm việc đi theo Hàn Vũ Thiên tử thuở ban đầu sẽ phát hiện, trừ Hàn Vũ Đạo và Tiêu Nhiên ra thì toàn bộ đều là người mà hắn từng giết qua và còn bị thôn phệ huyết nhục.
Âm Sát Thất Hồn có thể lưu trữ toàn bộ những gì mình hấp thu được, về sau nếu kẻ tu luyện nguyện ý lại thể hiển hóa ra kẻ đã bị mình thôn phệ.
Nhưng điều kiện là khi người này được đản sinh sẽ chỉ là một con côn trùng nhỏ yếu, cần được chăm sóc kỹ lưỡng.
Nên Hàn Vũ Thiên đã tạo ra những hồ pha lê chứa chất dịch bồi dưỡng này, ấu trùng sau một thời gian chính là hóa thành, những người này.
Hàn Vũ Đạo và Tiêu Nhiên chết đi, về sau hắn cũng là thôn phệ thi thể 2 người họ để phỏng chế lại thành ấu trùng hắc ám, một lần nữa phục sinh nhục thân.
Hàn Vũ Thiên đã giữ trong tay linh hồn của 2 người họ, về việc sau khi tỉnh lại của họ sẽ không phải là khôi lỗi nghe theo lời mình.
3 giọt tinh huyết Thánh Tông chính là mấu chốt để toàn bộ khôi lỗi nơi đây tỉnh dậy, có ước chừng là 2500 người.
Bọn họ tỉnh lại sẽ mất đi toàn bộ công pháp, chỉ có thể dùng binh khí và võ thuật để chiến đấu, đổi lại họ có cơ thể phục hồi và tái tạo cường đại, thể chất hơn người lại còn không cảm giác đau.
Hàn Vũ Thiên nhìn những người này lại có chút hài lòng nói:
"Toàn bộ đều đã đạt tới giai đoạn chờ được thức tỉnh, chờ đợi 3 giọt tinh huyết nữa, ta lại có thêm một đội nhân mã không kém gì bán quỷ ủng hộ.
"
Đạo phân thân này trong lòng ngực truyền tới một cơn đau kịch liệt, hắn là đang rời khỏi hang động kia quá lâu, thời hạn 3 tháng đã tới, nếu không trở về e là hóa thành tro bụi.
Hắn nhanh chóng thu hồi ánh sáng của pha lê lại, quay người rời đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hàn Vũ Thiên trong bóng tối vô tận lại cảm giác mình lạc lỏng không thôi, dù có thể biết nhục thân đang là cấp tốc hấp thu linh khí để khôi phục thương thế, nhưng cứ tiếp tục như vậy sẽ làm hắn đứng ngồi không yên mất.
Ý thức chuyển dời tới Hỷ, Hàn Vũ Thiên quan sát cảnh tượng xung quanh, lại là đang ở đại điện Vạn Niên cung.
"Vẫn còn đang trị thương sao?"
Hàn Vũ Thiên nhìn về phía nhục thân của mình, trong mắt lại xuất hiện một tia sầu muộn không thôi, bàn tay nhất chuyển muốn thúc đẩy linh khí hội tụ tới nhiều hơn, nhưng là bảo tọa lại phát khí tức uy hiếp đẩy lui pháp lực của hắn.
"Chế tạo ra một thứ tuyệt đối thuộc về mình, đúng là vẫn có một chút bất lợi ở trong đó.
"
Hắn chấp tay sau lưng thở dài rời đi, hướng đi của hắn lại chính là Hàn gia phủ đệ.
Hàn Vũ Thiên đứng ở một tòa sơn nhạc gần đó quan sát, thấy Hàn Tống vẫn là dạy lũ tiểu bối về điều khiển pháp lực, Hàn Xuyến lại dạy về cảm ngộ, Hàn Vận Lai là về võ thuật.
Tam vị gia chủ riêng phần mình đều làm rất tốt, tựa như nổi đau mất huynh trưởng đã hơi vơi dần, Hàn Tuyên thì không thấy bóng hình đâu, Hàn Vũ Thiên nghĩ chắc là hắn đã ra ngoài giải sầu rồi.
"Mấy vị gia gia vẫn ổn.
"
Hàn Vũ Thiên đã có thể an tâm quay người bay đi, hắn lại hướng tới một tòa sơn cốc khác, nơi đây có chút cũ nát chưa được tu sửa sau trần chiến Tây Phỉ.
Đây là nơi dành cho nô bộc khổ sai ở, nhưng Vạn Niên cung lại là không có cái gọi là nô bộc, làm ra hòn đảo này chắc cũng chỉ là cho đẹp mắt mà thôi.
Hắn bước dạo xung quanh như là đang suy tính điều gì, bàn tay lật lại phá hủy những đống đổ nát thành cát bụi.
Hàn Vũ Thiên ngồi tỉnh tọa ở giữa hòn đảo, một sáng kiến ập vào đầu của hắn.
"Dùng hòn đảo này, biến thành sát chiêu sau cùng của Vạn Niên đi, Tinh Thần Trận.
"
Nói xong hắn lập tức chạy tới khố phong thu gom lượng lớn tài nguyên, sau đó tới hòn đảo liên tục bày trí một cái trận pháp kì lạ nào đó.
Thời gian trôi qua ròng rã 2 ngày, cực hạn lại tới với Hàn Vũ Thiên, ý thức mất dần lại trở về màn đêm vô tận, Hỷ khi trở về thân xác cũng là hao tổn tinh thần lực không ít, cũng là gục ngã ở trên đất.
Trận pháp chỉ mới xong 7 phần mà thôi, mấy quản sự thấy Hỷ đã ngất đi liền đưa hắn tới căn phòng gần nhất để nghỉ ngơi, rồi lại đi tới quan sát trận pháp xem thử, mình có giúp được một chút gì không, thế nhưng là bọn tụm năm tụm bảy lại vẫn là không nhìn ra đây là trận gì, đành vô lực giúp đỡ rời đi.
Giao lão nghe được tin cũng là đi tới nhìn một chút, lão lại nhận biết được ký tự của trận pháp kia, chính là khởi nguyên chú ngữ mà Hàn Vũ Thiên đã truyền đạt, nhưng hiện tại lão chỉ biết đó là khởi nguyên chú ngữ, chứ không thể hiểu sâu xa được như công tử của mình.
"Toàn bộ không ai được tới gần hòn đảo này, gọi tam vương giả và toàn bộ trưởng lão tập hợp lại.
"
Theo lệnh của đại trưởng lão phát ra thì rất nhanh tất cả đã tập hợp lại đây.
Kiều Nguyệt Nga Hoa Vương, Thanh Hiên Vô Dục Vương, Trương Tuân Vinh Tỏa Hồn Vương, Mạch Liên, Hồng Thiên, Nộ, Ai, Ố, Thải Thuận Nhi, Luân Chi, Chiêu Linh và Chiêu Hoa, Hổ Thanh, Ngạc Tôn, Ý Hoan.
— QUẢNG CÁO —
Hải Thu, Phương Thốn và Phụng Hiếu cũng là từ trên không trung đáp xuống vừa kịp lúc, phía xa xa 2 bóng người một đen, một vàng đất bay tới là Trương Quan và Yết Huyên.
Toàn bộ tụ tập động đủ sắc mắt nghiêm túc như lâm đại địch vậy, Mạch Liên là người đầu tiên mở miệng nói:
"Đại trưởng lão có chuyện gì sao? Không lẽ tiên tộc lại có chuyển động?"
Giao lắc đầu cười nói:
"Ta tập hợp mọi người tới đây, chính là chờ đợi cái trận pháp do Hỷ bố trí, lão phu chắc chắn rằng sau khi thứ này làm xong, Hỷ sẽ cần tới chúng ta làm một số việc đó.
"
Ố thờ ơ quay người muốn rời đi, nhưng bị Nộ bắt lấy cổ tay trầm giọng nói:
"Ngươi lại không phát giác ra được, đó là chủ nhân?"
Ố dừng thân hình lại xoay người nhìn tới trận pháp đang bố trí gần xong kia, nàng nhìn một lúc vẫn là không nhìn ra huyền diệu liền nói:
"Đúng là của ngài ấy, hiện tại vẫn còn sớm, chờ tới khi trận xong thì ta sẽ lại tới.
"
Nộ cũng là nhẹ gật đầu buông tay để nàng rời đi, toàn bộ trưởng lão tụ hồi ngồi tỉnh toa nơi đây, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trên Vạn Niên cung lại đè lên vai của quản sự.
Thời gian trôi qua 3 ngày, Hàn Vũ Thiên một lần nữa hoán đổi ý thức với Hỷ, hắn toàn thân bộc phát tốc độ đánh lên từng cái ký tự huyền diệu, thời gian một ngày kết thúc.
Hàn Vũ Thiên ánh mắt không chút cảm xúc nhìn đại trận, khóe môi câu lên một nụ cười kiêu ngạo.
"Cung chủ!"
Toàn bộ trưởng lão dường như đều biết được nét cười riêng biệt này của hắn liền nhận ra, mà nhanh chóng quỳ một chân trên đất.
Hàn Vũ Thiên thở dài ra một hơi trọng khí nói:
"Toàn bộ đem sát chiêu của các ngươi lần lượt hoán trú vào đại trận này đi.
"
Hàn Vũ Thiên trên người phiêu động lam khí, cho người khác cảm giác hân hoan vui mừng, khí tức bám vào người các trưởng lão, liền là ở ngực phải xuất hiện một ký hiệu khác nhau, nhìn như là số thứ tự vậy.
Không cần phải nói, Giao lão là người xuất thủ đầu tiên, bàn tay hóa ra một thanh trường thương màu tro, lão xoay thương không gian pháp tắc kinh người hội tụ đến.
"Diệu Hoàng Thương!"
Giao lão chém ra một thương liền thấy không gian vỡ nát, một tia sáng màu tro mang theo hủy diệt vô tận đánh vào hòn đảo kia.
Thế nhưng là hòn đảo lóe lên ký tự hóa ra đường vân nuốt lấy công kích của bọn họ, Kiều Nguyệt Nga thân ảnh phiệt dật bàn tay nâng thanh kiếm hồng phấn nhẹ nhàng bước tới.
Mọi người nghĩ nàng ấy sẽ là vung ra một kiếm cường đại, nhưng mà thật ra sau lưng ẩn hiện một cây anh đào cao mấy trăm trượng, còn có 2 con cự xà máu trắng với bườm những cánh lá anh đào tươi tốt.
Miệng 2 con cự xà há rộng hội tụ đại lượng pháp tắc của Thánh Tông, Kiều Nguyệt Nga kiếm trong tay vung lên như múa một điệu dưới tán cây, mỹ lệ tuyệt đẹp.
"Quang Hoa Bạo Ngược!"
Kiếm quang lóe lên lại hóa thành một con rắn hồng quang cực thịnh được nàng ném đi, hai bên chính là hồng quang phá diệt của 2 đầu hoa xà cường đại kia phun ra.
Hàn Vũ Thiên lao thẳng tới tay bấm pháp ấn, 2 tay hóa ra vô số đường vân vỗ vào hư không, ký tự lại xuất xoay tròn thôn