Bờ Nam Hải, Hải Cung xảy ra biến đổi cực kì quái dị làm cho yêu tộc phải kiện kỵ rút quân, từ nơi sâu nhất trong Hải Cung lại từ từ xuất hiện thân ảnh công chúa nhân ngư tộc.
Du Bách Nhiên công chúa mắt nhắm chặt, hai tay đan vào nhau, hư ảnh nhân ngư thần linh khổng lồ hiển hóa ngay sau lưng nàng ấy.
Nhân ngư thần linh Du Võng Nguyệt sau mấy chục vạn năm, chính thức có được người kế hoàn chỉnh Thủy Lạc Thần Hoàng quyết.
Tu vi Du Bách Nhiên vốn là Thánh Tông trung kì đỉnh phong, nhưng sau khi nhận hoàn chỉnh truyền thừa lại cải biến thành thượng kì đỉnh phong, tàn hồn thần linh cuối cùng cũng tiêu tán khỏi thế gian, truyền thừa đã gieo không còn hối tiếc.
Du Bách Nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, sóng yên biển lặng, bàn tay ngọc giơ lên bắt lấy Trần Thủy trượng, sóng biển khởi phát dấy lên gió xoáy giữa hải dương rộng lớn.
Yêu tộc rút quân không dám manh động trước sức mạnh kinh khủng này, Du Bách Nhiên hiện tại không khác gì Hải Hoàng Chi Chủ, toàn bộ hải vực chịu sự chi phối của nàng ta.
"Mạo phạm nhân ngư tộc, sát hại nhân tộc, tội đáng muôn chết!"
Du Bách Nhiên nâng trưởng quét ngang tạo ra sóng thần cao vạn trượng, yêu tộc chi chít trên mặt biển sắc mặt trắng bệch không dám chống cự.
Trị Công là Thánh Tông thượng kì đỉnh phong, cũng không dám chính diện chống đỡ mà hóa thành chân thân núp trong mai rùa.
"Truyền thừa thần linh, đâu phải chỉ một mình nhân ngư tộc các ngươi có chứ?"
Một âm thanh cao ngạo từ trong tầng mây bùng nổ mà ra, cuồng phong hội tụ hóa thành một đầu ưng giang rộng đôi cánh ngăn trở sóng thần.
Trời cao xuất hiện mười bóng người đều là bộ dáng nhân tộc, khác biệt ở chỗ hai bên má lại có lông vũ che phủ, hai đôi cánh ưng màu bạc lập lánh hào quang.
"Phong Bằng Thiên Vu tộc?"
Hàn Diệp ở bờ Nam Hải thấy những người trên trời khá giống với Phong Cẩn của mình.
Nhưng có một người trong đó lại là sáu cánh màu vàng đất, tản ra khí tức không kém so với Du Bách Nhiên, ngược lại còn nhỉnh hơn một chút.
"Phong Mộc vậy mà đã nhận được hoàn chỉnh truyền thừa thần linh, tiến hóa thành Phong Thiên Bằng nhất mạch.
"
Phong Cẩn đôi mắt tràn đầy kích động không thể che giấu, đây chính là mục tiêu mà hắn hướng tới, tiến hóa huyết mạch để mang vang danh thiên hạ.
Nhưng hắn không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà đối thủ của hắn, Phong Mộc đã đạt được hoàn chỉnh truyền thừa, chính thức trở thành thủ lĩnh chân chính của Phong Bằng Thiên Vu tộc.
Phong Cần vừa giận vừa hận nhìn lão Phong Bằng Thiên Vu tộc bên cạnh Phong Mộc, nếu không phải lão ra lệnh cho hắn tới Vạn Niên cung thăm dò, thì Phong Cẩn rất có thể đang cùng với Phong Mộc tranh đua làm người kế vị.
Thiên phú hai người cơ bản là ngang nhau, nếu tranh đấu công bằng thì Phong Cẩn chưa chắc sẽ bại, nhưng đáng tiếc lại chính là Phong Mộc có thế lực chống lưng, còn hắn thì không.
"Phong Thiên Bằng, không tệ chút nào, nhưng so với Tiêu thúc thúc thì kém một chút.
"
Hàn Diệp đánh giá một chút về Phong Mộc, hắn tựa hồ chỉ là gợi lên một chút hứng thú mà thôi, không xem Phong Mộc là sự uy hiếp.
"Chủ nhân, Phong Thiên Bằng lợi hại hơn Phong Bằng Thiên Vu rất nhiều, nếu có thể xin ngài hãy rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
"
Phong Cẩn dù sao cũng đã ngồi chung một chiếc thuyền với Hàn Diệp, nên mới nhắc nhở hắn không được khinh xuất, càng không thể xem thường Phong Mộc.
Phong Mộc đang chạm ánh mắt với Du Bách Nhiên thì có một yêu tộc loại cầm đến bên cạnh thầm thì điều gì.
Phong Mộc nhướng mày đưa mắt nhìn về phía Phong Cẩn, quả nhiên cả hai lập tức va chạm ánh mắt với nhau, Phong Mộc nở ra một nụ cười đắc ý nói:
"Phong Cẩn, ngươi vậy mà dám phản bội yêu tộc, cụp đuôi làm chó săn cho nhân tộc sao?"
Phong Cẩn cau mày vẻ mặt tràn đầy sát ý nói:
"Phong Mộc, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn để lừa ta ra ngoài, rồi độc chiếm truyền thừa thì chưa chắc hiện tại ngươi được vệnh váo như bây giờ.
"
Phong Mộc ngửa đầu cười lớn, ba đôi ưng dực vỗ mạnh tạo ra cương phong, âm thanh quanh quẩn trời đất nói:
"Phong Cẩn, dù ngươi có hay không cùng ta tranh đoạt truyền thừa, thì Phong Mộc ta vẫn sẽ là người được chọn, bởi vì yêu tổ linh hồn có nói ta chính là người kế thừa hoàn mỹ, ngươi chỉ là phí công vô ích.
"
Phong Cẩn nắm chặt nấm đấm hai đôi ưng dực xòe ra bay vụt thẳng lên hướng Phong Mộc, một trảo mang theo toàn lực vung ra.
"Dù hoàn mỹ truyền thừa thì thế nào? Bỉ ổi vô sỉ có được thần linh truyền thừa cũng không khá hơn là mấy!"
"Phong Ưng Thiên Trảo!"
Phong Cẩn một trảo hướng tới thủ cấp của Phong Mộc mà đánh tới, nhưng Phong Mộc chỉ một cái đập cánh đã đánh hắn trở về mặt đất, một cú va chạm cực mạnh vào lòng đất toàn thân thương tích.
Phong Cẩn từ trong lòng đất chui lên miệng liên tục phun ra máu tươi, hắn ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Mộc cười khinh nói:
"Ta nói ngươi không có bản lĩnh quả không sai, vừa rồi vẫy cánh có chút chậm chạp đấy.
"
Phong Mộc kinh ngạc không ngờ tới đối phương lại nói ra lời thế này, Phong Cẩn đứng dậy nói:
"Tiến hóa thành Phong Thiên Bằng rồi, kỹ năng dùng điều khiển cánh của người vẫn yếu kém như cũ, chậm mất một nhịp.
"
Phong Mộc như bị ai đó ghim một nhát dao vào tim đau đớn khó dứt, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, kỹ năng bay lượn của hắn chậm hơn một nhịp so với những tộc nhân trong tộc, dù đã tiến hóa cũng không thể cải thiện được chút nào.
"Tên khốn! Thua cuộc thì mãi mãi thua cuộc, đừng có mà vấy bẩn bản thần!"
Phong Mộc triệt để tức giận vỗ cánh bay thẳng tới Phong Cẩn, Phong Cẩn nở ra một nụ cười có chút giễu cợt nói:
"Ngươi có truyền thừa thần linh, mạnh hơn so với ta rất nhiều, nhưng ta không hề sợ hãi mà còn muốn tự tay giết ngươi, Phong Mộc.
"
Lời nói uy nghiêm làm cho ai nấy cũng rùng mình, khí tức trên người Phong Cẩn thay đổi chống mặt, một thân kim quang chói mắt hưng thịnh tới cực điểm.
Đôi cánh thứ ba từ từ mọc ra tạo thành thần uy trấn áp toàn bộ người của Phong Bằng Thiên Vu tộc, mi tâm xuất hiện ấn ký lốc xoáy màu vàng kim.
"Phong Ưng Hoàng Trảo!"
Kim ưng cự trảo phóng ra đánh bậc Phong Mộc văng trở lại bầu trời, mấy vị cao tầng của Phong Bằng Thiên Vu tộc lập tức chạy tới đỡ lấy.
"Là Phong Ưng Hoàng Trảo, ngươi không có nhận được truyền thừa, như thế nào lại có thể thức tỉnh được huyết mạch tổ thần, còn tiếp cận với Hoàng Thiên Bằng.
"
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong Cẩn, điều này từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, chỉ có tộc nhân tiếp nhận truyền thừa thần linh mới có thể thức tỉnh tổ thần huyết mạch.
Phong Cẩn không có truyền thừa lại có thể thức tỉnh huyết mạch, chính là dựa Hoàng Thiên Cốt trong cơ thể hắn.
Hoàng Thiên Cốt trăm vạn năm chỉ xuất hiện một lần của Hoàng Thiên Băng thái cổ nhất tộc, người sinh ra có Hoàng Thiên Cốt trú định tương lai thành Thần Hoàng dẫn dắt tộc nhân đạp lên đỉnh tiêm.
Thời thái cổ tựa hồ cổ xưa hơn cả thương cổ, Hoàng Thiên Cốt của Hoàng Thiên Bằng tộc được coi là một trong Tứ Đại Thần Cốt.
Danh xưng Chí Tôn Thần Cốt đệ tam, thời thái cổ tộc nhân có được Hoàng Thiên Cốt sẽ lập tức kích phát từ khi mới sinh ra, đem tới tiềm lực vô hạn cho kẻ sở hữu.
Thế nhưng hiện tại thiên đạo thay đổi, pháp tắc so với thượng cổ còn không bằng một phần mười, Phong Cẩn sở hữu Hoàng Thiên Cốt trong Tứ Đại Thần Cốt thì cũng xem như vật trang trí.
Nhưng hiện tại nhờ vào Phong Mộc mà kích phát sức mạnh ngủ say của Phong Cẩn, Hoàng Thiên Cốt thức tỉnh sẽ tạo ra thay đổi cực lớn.
"Phong Cẩn, bây giờ ngươi có thức tỉnh huyết mạch cũng muộn rồi, tu vi so với ta còn kém xa, chết đi!"
Phong Mộc tàn nhẫn quyết đoán, thấy đối phương kích phát tiềm lực còn lớn hơn mình, liền toàn lực thôi động Phong Man Bán Nguyệt Trảm.
Sáu cánh ưng như lưỡi đao liên tục chém ra từng đạo đao phong hình bán nguyệt, dù là Thánh Tông viên mãn chưa chắc có thể đỡ nổi một kích này.
"Không được!"
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước nhất định sẽ không để hai thiên tài vạn cổ có một này chém giết lẫn nhau, nhưng khi hắn vừa định ra tay thì bị mấy lão cao tầng ngăn lại.
"Tộc trưởng, chuyện này là việc của thế hệ trẻ, cứ để chúng giải quyết.
"
"Phải, Phong Bằng Thiên Vu tộc không thể xuất hiện cùng lúc hai vị tuyệt thế thiên tài, nếu không thì tài nguyên sẽ không đủ chia cho cả hai người.
"
"Kẻ