Ta Là Hàn Vũ Thiên

Một phân thành năm


trước sau

Hàn Vũ Thiên thật rất ghét những kẻ chen ngang vào cuộc trò chuyện của mình, hắn vung tay liền có Âm Sát khí chui vào cơ thể bọn họ.

"Các ngươi cút."

Âm thanh của hắn vang lên, thân hình hiện ra một trảo đánh bay toàn bộ.

Dù đệ tử bao vây Kiều Nguyệt Nga có Hợp Đan nhưng với sự xuất hiện đột ngột này thì cũng không kịp ngăn cản.

Toàn bộ đều trào máu, Hàn Vũ Thiên nhìn một đám người liền có sát khí dâng lên âm trầm nói:

"Dù bằng hữu của ta có xấu xí cũng tới lượt một lũ hạ đẳng các ngươi chê bai sao?"

Khí tức như hùng thần ác sát đè ép lên một đám người, mấy ba vị Hợp Đan đệ tử lập tức liên thủ bao vây Hàn Vũ Thiên.

"Ngươi nghĩ mình là ai chứ?"

"Chỉ là một tên nội môn vừa mới gia nhập thôi, dám xuất hiện ở bí cảnh tu luyện của đệ tử chân truyền sao?"

Bọn họ thấy Hàn Vũ Thiên liền biết hắn vừa mới gia nhập nội môn, bởi vì mũ rộng vành, khoác áo choàng đen và chống gậy, là người nổi bật nhất trong đám đệ tử nội môn, dù là tông chủ hay đại trưởng lão cũng phải chú ý tới, nói gì một đám đệ tử chân truyền ở đây.

"Ba người là không đủ để đánh một mình ta."

Hàn Vũ Thiên khinh thường vung tay quấn thêm 3 vị khác vào trong nhóm người vào trong chiến đấu.

Một chọi sáu làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm không thôi, Kiều Nguyệt Nga phía dưới cũng đang đánh với hai vị Hợp Đan chân truyền khác.

Cuộc chiến quy mô Hợp Đan làm mấy đệ tử khác chú ý tới, ai cũng kinh ngạc nhìn một chọi sáu trêи bầu trời kia. — QUẢNG CÁO —

Từng cái chiêu thức đánh tới đều bị Hàn Vũ Thiên chặn lại, mỗi một trảo vung ra đều kinh thế hãi tục.

Hàn Vũ Thiên rút kiếm từ trong gậy ra, thanh kiếm hư ảo một dòng hào quang kim sắc chói mắt, hắn quét ngang qua một kiếm đánh lui sáu vị Hợp Đan.

Từ phía xa có hai viên pháo từ pháp lực tạo ra bắn tới, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại một kiếm đâm ra vệt kim quang xuyên thủng hai luồng pháo pháp lực kia.



Cách đó 300 trượng có một tên béo cao 2 mét hai vai vác hai khẩu pháo hạng nặng nở một nụ cười kì dị.

"Xem ra các ngươi thật sự muốn đánh rồi."

Hàn Vũ Thiên thân hình chớp động hóa thành bốn bóng người khác nhau, một người đeo mặt giận dữ, một người đeo mặt nạ cười, một người đeo mặt nạ khóc, một người đeo mặt lộ ra vẻ yêu mến.

Hỷ, Nộ, Ai, Ố ở Bát Quan thành đột nhiên hóa thành một người bình thường không có tu vi, bọn họ ngưng tu luyện chỉ ngồi ở đó nhâm nhi ly trà.

Một bóng người ở chính giữa chính là mặt nạ màu trắng không có hình dáng gì, nhưng lại tỏa ra khí tức đáng sợ nhất trong năm người đeo mặt.

"Cái quỷ gì vậy?"

"Một phân thành năm sao?"

"Đệ tử đó là người của ai vậy?"

Đệ tử chân truyền ngồi xem trò vui hay là trưởng lão không bận tâm tới tiểu bối giao thủ liên kinh hãi đứng lên. — QUẢNG CÁO —

Một phân thành năm, mà năm người này đều là khí ngang với bản tôn.

Trận chiến này liền có thêm mười mấy vị

chân truyền đệ tử tham chiến, năm đánh hai mươi mấy người liền có chút rơi vào hạ phong, nhưng đó chỉ là do mấy đệ tử đó nghĩ vậy.

Còn Hàn Vũ Thiên và bốn phân thân từ đấu tới cuối đều là chiếm thế thượng phong.

"Dừng lại!"

Một thanh âm uy nghiêm giáng xuống khiến toàn bộ trận chiến đều ngưng lại, ngay cả Hàn Vũ Thiên cũng là hóa lại bản thể đứng ở không trung.

Một vị trưởng lão Vũ Cảnh cường giả đã ra mặt ngăn chặn cuộc chiến của mấy tiểu bối, trưởng lão đứng ở không trung thấp giọng hỏi:

"Là ai mở đầu cho náo loạn này?"



Toàn bộ đệ tử đều chỉ tay về Hàn Vũ Thiên, hắn chỉ khịt mũi khinh thường nói:

"Một lũ rác rưởi, không có gan làm mà không có gan nhận."

Hắn vung lên một viên Huyền Ảnh thạch lên không, Huyền Ảnh thạch vỡ ra hiện rõ hình ảnh mấy đệ tử bao vây Kiều Nguyệt Nga, sau đó xuất thủ đã bị Hàn Vũ Thiên đánh.

"Việc này là do hắn mở đầu sao?"

Trưởng lão kia xem được hình ảnh này liền nhìn về phía nhóm nữ tử đang chỉ tay kia, một cái vung tay đều đánh toàn bộ ói máu.

"Thật không biết xấu hổ sao? Đệ tử chân truyền cái mẹ gì chứ? Rõ ràng là một lũ côn đồ không biết xấu hổ, toàn bộ cút ra khỏi bí cảnh cho ta!" — QUẢNG CÁO —

Trưởng lão kia rõ ràng là một người rất chính trực mà cũng rất nóng tính, chỉ một việc này thôi đều đuổi nhóm người kia ra khỏi bí cảnh.

"Các ngươi sẽ bị cấm vào bí cảnh 2 năm, đừng để chuyện này lập lại một lần nữa!"

"Kim Hùng Vương trưởng lão!"

Nữ đệ tử kia không cam lòng quát lớn, nhưng chính tiếng quát này đã làm Kim Hùng Vương tức giận không lưu thủ nữa, mà ra tay đánh một đám người ra khỏi bí cảnh.

"Đa tạ trưởng lão lấy lại công bằng cho bọn ta."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười ôm quyền thi lễ với Kim Hùng Vương trưởng lão, Kiều Nguyệt Nga phía dưới cũng là mĩm cười gật đầu.

"Ta là trưởng lão, lấy lại công bằng cho đệ tử là điều đương nhiên."

Kim Hùng Vường phất ống tay áo xoay người rời đi.

"Hai ngươi ở lại đây tu luyện đi, thiên phú như vậy không nên ở ngoài tu luyện làm chậm tiến độ."

Lời nói phiêu miễu của Kim Hùng Vương trưởng lão, làm một đám đệ tử ngây người không thôi.

Kiều Nguyệt Nga là chân truyền đệ tử từ trước nên không cần lệnh của Kim Hùng Vương vẫn được ở lại, lời này là nói cho Hàn Vũ Thiên chỉ là đệ tử chân truyền.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện