Vương Vũ siết chặt cổ họng Minh Đô, Minh Đô a a a a không phát ra được tiếng nào, không phát ra tiếng thì không có cách nào niệm ma pháp được, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, gương mặt vốn đã hơi xấu xí lại càng trở nên dữ tợn hơn.
Đúng lúc này, xoẹt... Một tia sáng trắng bay ra, một Mục sư áo bào trắng xuất hiện giữa hai người.
May mà đây là ở trong game, nếu ở trong hiện thực, tình huống quỷ dị như thế này ắt sẽ dọa người ta tè ra quần.
"Thiết Ngưu à, đánh thế nào rồi?"
Mục sư kia không phải ai khác, chính là Vô Kỵ hôm qua đăng xuất ở đây, nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn nên đặc biệt đến nhìn một cái xem chuyện gì xảy ra, không ngờ vừa xuất hiện đã thấy Vương Vũ đang bóp cổ người ta.
"A a a!" Minh Đô thấy Vô Kỵ đăng nhập, đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng, kêu to lên.
Vô Kỵ nghe thấy, quay đầu nhìn, kêu lên: "Ồ? Sao nhìn ngươi quen mặt thế nhỉ?"
"A a a a a..."
"Bố tiên sư, lão Lý!" Lúc này Vô Kỵ mới phản ứng được, vội vàng lôi kéo Thiết Ngưu nói: "Thiết Ngưu, mau buông tay, đây là người một nhà."
"Thế này mà ngươi cũng nhận ra được?" Vương Vũ kỳ quái hỏi.
Lúc này Minh Đô bị Vương Vũ bóp cổ đến mức mặt cũng biến dạng, cả khuôn mặt đều biến thành màu gan heo, có khi mẹ ruột cũng không nhận ra nổi.
Vô Kỵ nói: "Pháp sư bị người ta bóp cổ mà còn nói nhảm nhiều như vậy, cả thiên hạ không tìm ra được người thứ hai!"
Minh Đô xoa cổ hổn hển nói: "Vãi cả lờ! Thằng gay chết tiệt này, vì sao vẫn luôn trốn tránh ông đây không cho ông nhập hội..."
"Chuyện đó, dạo này ta bận quá." Vô Kỵ nói.
Minh Đô bĩu môi: "Thôi đi, mẹ nó ngươi lừa quỷ hả, đây chính là người mới được mời vào công hội?"
Vô Kỵ gật đầu nói: "Ừ, cũng không tệ lắm nhỉ!"
Minh Đô một tay sờ lên cằm, một tay vỗ ngực Vương Vũ nói: "Ừ, không tệ, rất có sức sống, nhưng mà ra tay hơi độc ác quá, lần này hai ta coi như ngang tay, có thời gian thì đổi một nơi khác rộng rãi hơn rồi lại phân thắng thua lần nữa!"
Vương Vũ không nói gì... Cái gì gọi là ngang tay... Loại như ngươi, ông đây tung vài chiêu tùy tiện là có thể làm thịt được rồi, biết chưa, mặt ngươi cũng dày quá rồi.
"Đây cũng là người của Toàn Chân Giáo?" Vương Vũ quay đầu buồn bực hỏi Vô Kỵ.
Kẻ gọi là Minh Đô này tuy mặt dạn mày dày nhưng kỹ năng thật sự tuyệt đối được tính là đỉnh cao, hơn nữa từ khí chất mà xét thì cũng vô cùng gần gũi với người Toàn Chân Giáo, huống hồ vừa nãy Vô Kỵ cũng nói hắn ta là người một nhà.
Vô Kỵ hơi bất đắc dĩ gật đầu nói: "Ừ!"
"Vậy tại sao không để hắn ta vào công hội?" Vương Vũ càng buồn bực hơn, số lượng thành viên Toàn Chân Giáo đã ít ỏi sẵn rồi, còn muốn phân tán ra nữa hay sao?
"Ôi chao... Một lời khó nói hết!" Vô Kỵ thở dài, lắc đầu, sau đó kéo Minh Đô vào công hội.
Ngay sau đó, Vương Vũ đã hiểu tại sao Vô Kỵ không kéo Minh Đô nhập hội rồi.
[Hệ thống nhắc nhở: Minh Đô gia nhập vào Toàn Chân Giáo.]
"Ha ha ha, các cháu trai Toàn Chân Giáo, ông nội Minh Đô đã quay về rồi đây!"
"Cháu trai cháu trai cháu trai, đến đây nói chuyện nào! Ông nội đã đến rồi còn không ra nghênh đón sao?"
"Hóa ra là không online... Không sao, không online cũng có thể nhìn thấy tin nhắn của ông đây... Ha ha ha ha, [mặt cười to], [mặt cười to]."
...
Trong nháy mắt Minh Đô gia nhập công hội, kênh công hội giống như bùng nổ vậy, bị hắn ta spam trong nháy mắt, làm Vương Vũ sợ đến mức vội vàng tắt kênh công hội.
Nhìn thấy sắc mặt Vương Vũ thay đổi, Vô Kỵ nói: "Lần này ngươi đã biết là tại sao rồi chứ, truyền thống tắt kênh công hội của Toàn Chân Giáo, cũng vì hắn ta mà ra cả đấy!"
"Hiểu rồi..." Vương Vũ bình tĩnh gật đầu.
Nhật ký chat của Toàn Chân Giáo trò chuyện cả ngày cũng không đuổi kịp năm phút spam của tên này, thảo nào hắn ta lại là Pháp sư, chuyện hao phí sức lực này, có lẽ chỉ cần phóng ra một cấm chú gì đó là có thể nhanh hơn người ta gấp mấy lần rồi.
Nhóm người vây xem thấy hai người cuối cùng cũng không đánh nhau, nhao nhao giải tán. Mấy người chơi làm nhiệm vụ biết nhìn thấy Vương Vũ và Minh Đô đã trở thành bạn bè, cũng không dám có chút suy nghĩ không an phận gì nữa.
Dù sao chọn bừa một trong hai người cũng đã khiến người ta sinh ra lòng sợ hãi rồi, huống hồ hai người mạnh mẽ cùng kết hợp lại?
Lúc này, những người khác của Toàn Chân Giáo đều cực kỳ ồn ào.
Sau khi nhìn thấy Minh Đô, mọi người đều sững sờ, lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó vô cùng bất đắc dĩ chào hỏi: "Lão Lý, đã lâu không gặp, sao giờ ngươi mới đến..."
Minh Đô cả giận nói: "Đệt! Các ngươi cố tình trốn ông đây, cho là ông đây không phát hiện ra sao, không phải bình thường ông đây nói nhiều chút thôi sao, chẳng lẽ các ngươi vì vậy mà không coi ta là anh em nữa sao? Được! Nếu các ngươi đã muốn coi ta như cha mình mà trốn tránh, ta cũng không còn lời gì để nói!"
Vương Vũ đổ mồ hôi, nói thầm: "Ngươi cũng biết ngươi nói nhảm nhiều quá hả? Ngươi nói nhảm nhiều đến nỗi đám người thần kinh này cũng không chịu nổi, có thể thấy được ngươi biến thái đến mức nào rồi!"
Mọi người vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Nào có chuyện đó, không phải vì vừa mới đến thành Dư Huy sao... Lại bị Liên Minh Huyết Sắc bao vây tấn công, đúng rồi Thiết Ngưu, chuyện của Liên Minh Huyết Sắc thế nào rồi? Nghe nói đã bị ngươi thu phục?"
Vương Vũ khiêm tốn nói: "Cái gì mà phục hay không chứ, còn đánh tiếp nữa cho dù thế nào họ cũng không chiếm được chút lợi lộc gì!"
"Lợi hại! Lợi hại!" Mọi người khen ngợi khâm phục.
Một người đối phó với mấy trăm người, khiến mấy trăm người không chiếm được chút lợi gì, đây cũng là người duy nhất trong lịch sử game này.
Vốn là từ trước đến nay, tác phong của Toàn Chân Giáo chính là đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, sau đó dựa vào tố chất cao của từng thành viên mà đùa giỡn quấy rối đối phương, kéo đối phương suy sụp, nhìn thấy chiến thuật này được một người mới phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, mọi người cảm thấy vui mừng vô cùng.
Lúc này Vô Kỵ nói: "Được rồi, nếu lão Lý đã về công hội, ta có một chuyện quan trọng cần tuyên bố!"
Minh Đô nghe vậy đắc ý