"Trọng Sinh" đương nhiên không phải những game online khác, "Trọng Sinh" là thể loại game đã hoàn toàn thoát khỏi con chuột bàn phím, lần đầu tiên sử dụng hình thức mô phỏng toàn diện, có thể nói là cột mốc quan trọng trong lịch sử ngành game.
Nhưng mà trò chơi vẫn chỉ là trò chơi, phong cách rập theo một khuôn khổ, cũng không nằm ngoài việc thay đổi các phương thức mới mẻ để kiếm tiền, còn về phần lừa gạt người chơi thì vẫn chưa từng nghe nói đến.
Vương Vũ thấy mấy cô gái vẫn không tin, lấy thuốc độc ra nói: "Nếu các em không tin, đợi lát nữa anh sẽ uống hết chai thuốc độc này!"
"Anh Vũ, anh cấp 17 rồi, rớt một cấp hao phí rất nhiều kinh nghiệm, thôi thì đừng mạo hiểm." Lý Tuyết vội nói.
Vương Vũ cười một cái nói: "Có 10% mà thôi, bạn bè anh nói cày phụ bản sẽ đạt được rất nhiều kinh nghiệm, cày mấy lần là lấy lại được mà."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, các em đều chết bốn lần rồi, dựa vào tốc độ lên cấp này của các em..." Lời Vương Vũ còn chưa nói hết, mặt mấy cô gái đều đỏ lên, quả thật, tốc độ lên cấp của mấy cô gái này trong mắt Vương Vũ thật không đáng để nhắc tới.
"Đi thôi!" Vương Vũ nói một tiếng, năm người chạy về phía Lạc Nhật Sơn Mạch.
Lạc Nhật Sơn Mạch nằm ở đằng sau thành Dư Huy.
Xuân Tường từng nói với mấy người Toàn Chân Giáo, phong thủy thành Dư Huy này rất tốt, vị trí của tứ linh rất thỏa đáng, bên trái là Thanh Long nước vòng quanh thành, bên phải là Bạch Hổ thông với đường lớn, đằng trước mênh mông rừng rậm rộng lớn, Huyền Vũ như núi trấn ở phía sau.
Đương nhiên, trong sách gốc vốn là tiểu thuyết võng du, kết hợp phong thủy, nhưng mà giải thích của Xuân Tường khiến người trong công hội đều nhao nhao khinh bỉ Xuân Tường bị thần côn nhập vào người, phong thủy tốt mà còn bị quái vật bao vây thành? Thật sự là nói vớ vẩn!
Vương Vũ đã được tiếp nhận nền giáo dục truyền thống từ nhỏ, trong lòng thật sự có chút tin tưởng, dù sao phong cảnh thành Dư Huy cũng không tệ lắm.
Lạc Nhật Sơn Mạch là nơi đánh quái cao cấp, quái ở đây phần lớn đều là cấp 30-40. Trong giai đoạn này hoàn toàn không có ai dám đi tới chỗ này.
Có điều có một lối đi nhỏ từ thành Dư Huy đi thông đến hang ổ của Howard, trên con đường đó cơ bản là không có quái, chỉ cần gạt những con hươu ngốc đi lạc đường kia sang một bên, là có thể an toàn tới đích.
Hang ổ của Howard ở ngay dưới chân núi của Lạc Nhật Sơn Mạch, chân núi có một ngôi nhà gỗ nhỏ, khoảng trăm mét xung quanh nhà gỗ nhỏ không có lấy một cọng cỏ nào.
Không hổ là muốn nghiên cứu hóa học, ngay cả sào huyệt của mình cũng phải làm cho giống như đã từng bị pháo bắn trúng.
Khi năm người đi đến trước hang ổ của Howard, Howard đang cầm một ống nghiệm, đứng trước cửa nhà hóng gió, miệng lẩm bẩm: "Lung la lung lay... là dao động hay không dao động..."
Ông lão kia cùng một kiểu người với Oups, chẳng qua Oups hói đầu, còn trán của Howard rậm rạp hơn một chút.
"Là ông ta sao?" Vương Vũ hỏi.
Lý Tuyết nói: "Đúng, chính là ông ta!"
"Được, đến tìm chìa khóa thôi." Năm người nói xong lập tức đi tới.
Nhìn thấy năm người, Howard quạc quạc cười rộ lên: "Nhóc con, tại sao các ngươi lại đến đây? Đã được bốn lần rồi, chẳng lẽ còn chưa được dạy dỗ đủ sao? Ồ, lần này còn dẫn theo một người trợ giúp à?"
Vừa nghe thấy Howard nói như thế, Vương Vũ càng thêm xác nhận suy nghĩ của mình.
Ông lão này còn nhớ rõ cả việc mấy cô gái này đã từng tới mấy lần, còn biết mình là người trợ giúp mới đến, có thể thấy được lão này tuyệt đối không phải là trí thông minh nhân tạo thông thường, càng sẽ không vô duyên vô cớ uống thuốc độc.
Lý Tuyết nói: "Chìa khóa còn chưa lấy được, chúng ta sẽ không bỏ qua."
Howard cười nói: "Con lừa ngu ngốc Oups kia thật phiền phức, có điều thuốc độc của ông ta chỉ có năm bình thôi, được rồi, thời gian của ta rất quý giá, nhanh chóng lấy ra cho ta uống đi."
Lý Tuyết vừa định nói gì, Vương Vũ đi tới, đưa ra trước mặt Howard: "Ngươi muốn uống hả?"
Howard không kịp chờ đợi vươn tay bắt lấy, tay Vương Vũ vừa lật, lấy lại bình nhỏ, sau đó cười nói: "Không cho..."
"..." Mấy cô gái chảy mồ hôi tập thể, trêu chọc NPC, sao người này việc gì cũng dám làm vậy.
Howard bị Vương Vũ đùa giỡn như vậy, lập tức giận dữ: "Loại bò sát ti tiện, ngươi dám trêu chọc ngài Howard vĩ đại, nhận lấy sự phẫn nộ của Luyện kim sư đi!"
Trong tiếng gầm rống tức giận, Howard vung tay lên, ném ống nghiệm trong tay ra.
Nhìn thấy trước phòng sau nhà của Howard là một mảnh đất trống trải, cũng đủ biết lão già này bình thường không nghiên cứu ra thứ gì tốt, Vương Vũ đương nhiên không dám đón nhận, bèn giơ tay trái lên đỡ, bốp một tiếng, một lá chắn màu xanh lam xuất hiện trên mu bàn tay, đánh bay ống nghiệm