Ta Là Võ Học Gia

Gặp Cướp


trước sau

Ăn cơm xong, Vương Vũ vội vàng đăng nhập vào game.

Sau khi vào game, ô thông báo của Vương Vũ không ngừng nhấp nháy.

Vương Vũ không có bạn bè gì, tưởng là tin tức của hệ thống, dứt khoát không để ý đến, mà chỉ mở quầy hàng, tháo trang bị xuống.

Mục Tử Tiên đã nói rồi, bây giờ là giai đoạn đầu game, tốc độ lên cấp vẫn còn tính là nhanh, thời gian càng trôi qua càng lâu, trang bị càng không đáng giá.

Vương Vũ mở quầy hàng, ngạc nhiên phát hiện, tất cả trang bị trên quầy đều đã được bán hết sạch.

"Một vàng một món mà cũng có người mua?" Vương Vũ nhìn bảy vàng trong túi, lắc đầu cảm thán, có quá nhiều người có tiền mà không có chỗ tiêu rồi.

Bảy nghìn tệ mua mấy thứ trang bị sắp hết hạn, phải giàu có đến mức độ nào chứ.

Thu dọn quầy hàng xong, Vương Vũ mở thanh chat nhấp nháy, mấy tin nhắn hiện lên.

Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Người anh em, có thể bán trang bị rẻ hơn một chút không?"

Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Không online?"

Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Được rồi, một vàng một món thì một vàng một món, sau này có thứ tốt nhớ báo cho ta biết trước đó..."

[Hệ thống nhắc nhở: Danh Kiếm Đường Tuyết gửi yêu cầu kết bạn với bạn.]

"..." Vương Vũ chấp nhận, sau đó đóng khung chat lại, lòng thầm nghĩ, may là anh đây không online, bằng không với sự dễ tính của mình, người ta trả giá, chắc chắn hắn sẽ ngại ngùng không tiện kỳ kèo.

Trong túi có 7 vàng, áp lực trong lòng Vương Vũ giảm đi rất nhiều.

Vốn Vương Vũ còn đang lo lắng với tốc độ cày tiền trong game này, trước cuối tháng có thể gom đủ 5 vàng hay không, lần này hay rồi, mới được một ngày mà hắn đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

Việc cần làm tiếp theo đó là hoàn thành nhiệm vụ trong game.

Ra khỏi thôn tân thủ, người chơingười chơi vẫn rất đông, khu quái vật cao cấp cũng dần dần đông người lên.

Bình nguyên Thự Quang này tuy vẫn chưa không có nhiều người tới như các nơi khác, nhưng cũng có không ít người chơi, đội ngũ tốp ba tốp năm đứng cạnh nhau, nhìn lướt qua là thấy.

Dọc trên đường đi, Vương Vũ không hề lưu luyến điểm kinh nghiệm của Sói Hoang, chạy thẳng đến mảnh đất giữa bình nguyên Thự Quang. Vương Vũ đang đi, đột nhiên nghe thấy từ đằng sau có tiếng gió, một mũi tên gỗ phóng thẳng tới gáy Vương Vũ.

Vương Vũ hơi nhíu mày, tay phải vươn ra sau lưng, bắt được mũi tên.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn bị đội ngũ của Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn tấn công ác ý, bạn có 90 giây phòng vệ chính đáng!]

Vương Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bốn người chơi đang trợn mắt há mồm nhìn mình.

Bốn người chơi này là đội ngũ vô cùng hay gặp ở bình nguyên Thự Quang này: CChiến sĩ, PPháp sư, CCung thủ và MMục sư, bốn nghề nghiệp này cũng là nghề nghiệp chủ yếu thường gặp nhất trong "Trọng Sinh".

Sau khi bốn người chơi này tấn công Vương Vũ xong, ID lập tức hiện ra trên đầu bọn họ.

Chiến sĩ trước mặt tên là Nghề Chắn Súng, Cung thủ tên là Giơ Tay Chết Một Tên, Pháp sư tên là Vung Tay Diệt Một Đống.

Tên của Mục sư là rõ ràng nhất, màu xám, tên là Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn, nhìn cậu ta cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, chính là đội trưởng của tiểu đội này.

Có điều tuổi những người khác hình như cũng không lớn lắm.

"Ta không nhìn nhầm chứ, không phải vừa nãy hắn bắt được mũi tên mà ta bắn ra đó chứ?" Giơ Tay Chết Một Tên nghẹn họng nhìn trân trối nói.

Nghề Chắn Súng cũng há hốc miệng, không hiểu ra sao: "Hình như là thế thật..."

Vung Tay Diệt Một Đống thản nhiên nói: "Quả nhiên là một cao thủ, hèn gì có thể đánh được nhiều trang bị như vậy, không biết chúng ta có đánh thắng được hắn hay không!"

Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn ở đằng sau hung dữ nói: "Sợ cái gì? Có ta ở đây, cao thủ giỏi đến mấy đi nữa, hôm nay cũng phải chết người để lại trang bị!"

Một nghề nghiệp Mục sư không có mấy sức sát thương lại nói năng kiêu ngạo hơn cả mấy nghề nghiệp chiến đấu.

Trong "Trọng Sinh", bất kỳ người chơi ở cấp độ nào cũng đều có thể PK, chẳng qua dưới cấp 10 sẽ được hệ thống bảo vệ, sau khi chết sẽ không mất kinh nghiệm thôi, còn trang bị trong túi sẽ mất hết.

"Các ngươi muốn gì?" Vương Vũ đi tới, giận dữ nói.

Tuy Vương Vũ là người tập võ, nhưng mà tính cách của hắn bình thường vô cùng ôn hòa, rất ít khi chủ động ra tay đánh người khác, hắn tự nhận là không có kẻ địch nào, thật sự không nghĩ ra mấy người này có lý do gì để tấn công mình.

"Tên này bị ngốc sao?" Mục sư kia nhìn bạn bè bên cạnh, cười lớn một tiếng rồi nói với Vương Vũ: "Nghe nói trên tay ngươi có rất nhiều trang bị?"

Vương Vũ tỏ ra không vui nói: "Đã bán hết trang bị từ lâu rồi, muốn mua thì lần sau nhanh tay lên!"

"Không sao, không có trang bị, có chút tài sản cũng được!" Mục sư cười hì hì nói.

"Các ngươi định ăn cướp?" Vương Vũ nghe thấy, nhìn Mục sư lạnh lùng nói.

Vương Vũ chỉ là lòng dạ thẳng thắn, cũng không phải người ngu, hành vi vơ vét tài sản rõ ràng như vậy, hắn phản ứng lại rất nhanh, đồng thời, Vương Vũ rất buồn bực, không ngờ lần đầu tiên mình bị cướp lại ở trong game, còn bị một đám trẻ ranh đánh cướp.

Mục sư cười nói: "Không sai! Ngươi rất thông minh! Ta thấy ngươi vẫn nên chủ động giao tài sản ra đi, đừng để bọn ta ra tay, mặc dù chết cũng không mất kinh nghiệm, nhưng mà mùi vị kia cũng không dễ chịu gì đâu!"

"Chỉ bằng năm người các ngươi?"

Vương Vũ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn bước nhanh sang trái hai bước, sau đó vươn tay chụp một nhát trong không trung, bắt được một Đạo tặc núp mình trong không khí, rồi nắm đầu Đạo tặc ném mạnh xuống đất.

Hóa ra đội người chơi này có tất cả năm người, Đạo tặc vẫn luôn lén lút đi sau lưng Vương Vũ, đợi mệnh lệnh ra tay bất cứ lúc nào.

Ai ngờ Vương Vũ tập võ nhiều năm, trong phạm vi 10m, dù chỉ hơi chút gió thổi cỏ lay thì hắn đều có thể cảm giác được, huống hồ là bị người đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm.

"!!!!!!?????"

"Sao chuyện này có thể xảy ra được?"

Thấy Đạo tặc một chiêu không trúng, còn bị người ta đánh cho lộ mặt, tổ bốn tên ăn cướp đều ngẩn ra.

Đạo tặc bị Vương Vũ ném xuống đất kia tên là Chuyên Đâm Cúc Hoa, còn mờ mịt hơn,
giống như đang nằm mơ.

Đánh lén hoàn toàn không có tác dụng gì, kỹ năng "Chuyên Chú Nhất Kích" của Cung thủ cũng có thể bị tay không bắt được, chức nghiệp củi mục như Võ sư này đã trở nên trâu bò như thế từ khi nào?

Yên lặng, yên lặng như chết...

"Oa, Sát Sát, thật sự là ngươi sao, không ngờ chúng ta lại được phân vào cùng một thôn tân thủ, thật đúng là có duyên mà!"

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ một nơi không xa, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Theo tiếng kêu nhìn lạ, một Mục sư dẫn theo một CChiến sĩ đang đi về phía này, tuy trong lời nói của Mục sư có một loại cảm giác như xa xứ gặp người quen, nhưng trên mặt hắn ta tràn đầy khinh thường và chán ghét.

Vương Vũ hơi khó hiểu, loại nghề nghiệp chiến đấu củi mục như Mục sư, là có khí chất lãnh đạo trời sinh hay sao, tại sao đội trưởng đội nào cũng là Mục sư.

Tam Giới Thánh Quân Sát Sinh Hoàn nhìn người vừa đến, mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "Chó Vô Kỵ! Ở đây không có chuyện của "Toàn Chân giáo" các ngươi! Mau cút đi!"

Người Mục sư kia đến trước mặt Sát Sinh Hoàn, vuốt lên đầu cậu ta nói: "Không ngờ được người bạn nhỏ này, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, còn có tâm trạng đi chơi game?"

"Mẹ mày!" Bị Vô Kỵ làm nhục như vậy, Sát Sinh Hoàn giận tím mặt, vung pháp trượng định đánh xáp lá cà với Vô Kỵ, lại bị CChiến sĩ sau lưng Vô Kỵ dùng cán đao nện xuống đất, sau đó CChiến sĩ này một đao cắm vào vị trí yếu hại của Sát Sinh Hoàn.

Mục sư chẳng qua chỉ là nghề nghiệp trưng bày, trước khi trưởng thành, phòng ngự thấp, máu ít, Sát Sinh Hoàn còn là một Mục sư tinh thần, bị đánh thành một vệt sáng trắng ngay tại chỗ.

Con ngươi Vương Vũ co rụt lại, CChiến sĩ này vậy mà cũng đang mở chế độ tự do!

Chế độ hệ thống, chỉ có thể dùng chiêu thức tấn công mà hệ thống đã quy định, giống như Chiến sĩ này, dùng cán đao thi triển kỹ năng "Trọng Kích" của Chiến sĩ, tất nhiên là chế độ tự do, hễ là người từng trải nghiệm chế độ tự do, đều sẽ biết khác biệt ở mặt này.

Thấy anh cả không đỡ nổi một chiêu đã bị giết trong vòng một giây, tất cả mấy người còn lại đều ngây dại, cả đám đứng đờ ra đó, không dám động đậy.

Vô Kỵ cười tủm tỉm nói với mọi người: "Các ngươi cũng là người của Thiên Hạ Mạt Thế?"

Đám người kia hoảng sợ vội vàng lắc đầu: "Chúng ta chẳng qua chỉ là bạn học của Sát Sinh..."

"Ồ!" Vô Kỵ hiểu ra, cười nói: "Anh bạn nhỏ, tuổi còn trẻ đừng đi lầm đường lạc lối, vẫn nên tập trung vào sách vở và học tập, hôm nay chú không muốn bắt nạt các cháu, mau đi đi!"

Đám trẻ kia liên tục gật đầu, khóc nức nở nói: "Cháu biết rồi ạ, biết rồi ạ, cảm ơn chú." Nói xong, mấy đứa trẻ không dám quay đầu lại, chạy thẳng.

Làm xong tất cả, Vô Kỵ xoay người đi đến trước mặt Vương Vũ nói: "Xin chào, ta là Vô Kỵ! Đây là bạn ta, Bao Tam!"

Vừa nói Vô Kỵ vừa đưa tay chỉ vào Chiến sĩ kia.

"Chào hai người, ta là Thiết Ngưu, vừa nãy cảm ơn các người!" Vương Vũ cảm ơn.

Tuy với bản lĩnh của Thiết Ngưu, đương nhiên là hắn có thể dễ dàng dạy dỗ đám trẻ ranh kia, có điều người ta giúp mình thì mình vẫn nên khách sáo một chút.

Vô Kỵ cười nói: "Người anh em Thiết Ngưu, sao lại chọc phải người của Thiên Hạ Mạt Thế vậy?"

Vương Vũ nhức đầu nói: "Ta cũng không rõ lắm, hình như bọn họ muốn cướp trang bị..."

Vô Kỵ cười nói: "Quả nhiên là phong cách của họ! Người anh em Thiết Ngưu sau này phải cẩn thận, đám người kia rất khó chơi lắm!"

"Một đám trẻ con mà thôi!" Vương Vũ thản nhiên nói, thật ra, Vương Vũ hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, bực bội với một đám trẻ con, mất tư cách đến mức nào chứ!

Vô Kỵ cười nói: "Thế lực của Thiên Hạ Mạt Thế rất lớn, Sát Sinh Hoàn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ! Người anh em Thiết Ngưu không nên khinh thường!"

"Ừ, ta biết rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở!" Vương Vũ gật đầu cảm ơn.

Vô Kỵ lại nói: "Kết bạn nhé, kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, nếu sau này Thiên Hạ Mạt Thế tìm đến làm phiền ngươi, ngươi chỉ cần gọi ta là được rồi!"

"Được!" Vương Vũ gật đầu, gửi lời mời kết bạn với hai người.

Kết bạn xong, Vô Kỵ rất khách sáo nói: "Như vậy chúng ta cũng không làm chậm trễ người anh em Thiết Ngưu cày level nữa!"

"Ừ, hẹn gặp lại!"

Chào tạm biệt hai người, Vương Vũ tiếp tục chạy về giữa bình nguyên Thự Quang.

Nhìn bóng lưng Vương Vũ đi xa, Bao Tam nói: "Võ sư này không đơn giản!"

"Vậy sao?" Vô Kỵ hơi sững sờ, thằng nhóc Bao Tam này rất kiêu ngạo, rất ít khi chịu để ai vào mắt.

Bao Tam gật đầu nói: "Từ bản lĩnh vừa nãy của hắn mà xem, hắn giống đệ, cũng là hình thức tự do! Hơn nữa còn đánh một mình, sức mạnh có lẽ còn mạnh hơn đệ một chút!"

"Còn mạnh hơn đệ?" Vô Kỵ mở to hai mắt: "Lừa người sao!"

Bao Tam cười nói: "Không tin, có thể đi theo xem thế nào!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện