Nóng, nóng đến mức cả người giống nhau bị lửa đốt.
Diệp Mai Hoa nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa phòng 906, chật vật ngã xuống giường.
Vì bị rượu làm cho tê liệt, đầu óc cô dường như không thể suy nghĩ được gì cẩn thận, chỉ có thể giữ lại được một ý niệm duy nhất, đó là tuyệt đối không thể bị những người đó mang đi.
Trong bóng đêm, cô tựa hồ nghe thấy tiếng thở có phần nặng nề. “Cút ra!”.
Diệp Mai Hoa còn chưa thấy rõ người vừa nói, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô hoảng loạn nói: “Không! Tôi không thể đi ra ngoài, đừng đuổi tôi đi ra ngoài.”
Diệp Mai Hoa biết một khi cô bị những tên lưu manh đó mang đi nàng, nhất định sẽ không gặp kết cục tốt đẹp.
Cô trực tiếp nhào lên phía trước, nắm lấy quần áo của người đàn ông, nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi, giúp tôi gọi cảnh sát ..”
“Buông tay”
“Không, không.”
“Cút đi!”
Giọng của người đàn ông dường như chứa đựng sự tức giận đang cố gắng kiềm chế.
Giờ phút này, quả thực đầu óc Diệp Mai Hoa đã không còn minh mẫn nữa rồi. Cô chỉ có thể cố gắng nắm thật chặt vạt áo của người đàn ông, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, sắc mặt của người đàn ông cũng càng ngày càng khó coi.
Những kẻ đó đuổi theo anh tới bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ, thậm chí còn tính kể chơi xấu với anh.
Anh đã sắp không thể kiềm chế được nữa rồi, nhưng người phụ nữ này còn cố tình không chịu rời đi.
“Đây là do cô tự tìm lấy, đừng hối hận”
Diệp Mai Hoa vẫn chưa ý thức được sự việc sắp xảy ra, chút tỉnh táo cuối cùng chỉ giúp cô có thể kiên quyết bắt lấy anh cầu cứu. Cho đến khi cơn đau dữ dội khiến cô lập tức tỉnh lại.
Diệp Mai Hoa liều mạng đánh vào người anh ta, nhưng không hề có chút tác dụng nào. Giọng nói nghẹn ngào, dường như không có bất cứ âm thanh nào có thể thoát ra.
Người đàn ông đột nhiên thề thốt, rõ ràng anh không ngờ tới đây lại là lần đầu tiên của cô.
“Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Nước mắt Diệp Mai Hoa không ngừng rơi một cách tuyệt vọng, vẫn liên tục lắc đầu. Đôi mắt cô đã nhòe đi vì nước, căn bản không nhìn thấy rõ dung mạo của người đàn ông.
Chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một hình xăm đen dưới cổ anh.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Minh Thành dần dần khôi phục bình tĩnh. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt
Anh luôn không muốn ở bên cạnh phụ nữ, càng đừng nói tới chuyện thân mật như thế này.
Nhưng mà người phụ nữ trước mặt anh lúc này lại là ngoại lệ, bản thân anh biết rõ dược tính chỉ là một nguyên nhân nhỏ mà thôi.
Quan trọng hơn là bởi vì người phụ nữ này thực sự rất hợp với anh, ngay cả vết sẹo trước ngực cô
cũng khiến anh mê muội.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Minh Thành xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc vào quần áo rồi mở cửa.
“Ông chủ, người tiếp ứng đã tới rồi, chúng ta phải rời đi ngay lập tức. Những người đó sẽ xử lý”.
Tạ Minh Thành quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ còn nằm trên giường, cuộn tròn như là một con chim non yếu ớt. Giọng nói nhẹ nhàng của anh cất lên: “Tìm người tới trông coi chỗ này cho tôi, không được để người phụ nữ bên trong rời đi, cũng không để cho bất cứ người nào vào”
“Vâng, tôi sẽ lập tức cử người tới đây”
Điều khiến anh bực bội nhất chính là bản thân còn chưa kịp nhẹ nhàng với cô, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, vậy mà anh lại quá lỗ mãng, làm cô bị thương.
Tạ Minh Thành vốn muốn nhìn rõ mặt cô, nhưng lại sợ đánh thức cô đang say ngủ, vì vậy dưới sự thúc giục của đàn em, anh không thể ở lại lâu hơn.
Vốn định thấy rõ ràng dung mạo của cô, nhưng tay thuộc hạ thúc giục phía dưới, anh không làm được gì nhiều đành rời đi.
Tạ Minh Thành nhìn thoáng qua Diệp Mai Hoa trước khi rời đi, bất ngờ nhìn thấy tờ giấy ghi số nhà trên bộ quần áo vừa bị cởi bỏ của cô. Anh nhặt lên rồi nắm trong bàn tay.
“Số 113, khu dân cư Phú Gia.”
Tạ Minh Thành thấp giọng nói: “Chờ tôi”
Sau khi anh đi khỏi không lâu, Diệp Mai Hoa đột nhiên mở mắt ra, đồng tử lập loè hoảng sợ.
Nửa giờ sau, khi người của Tạ Minh Thành tới nơi, trong phòng sớm đã không có một bóng người, chỉ để lại một vệt đỏ tươi trên chiếc ga trải giường màu trắng ..