Chương 17: Anh Đang Nghi Ngờ Em Sao
Diệp Mai Hoa không quan tâm anh nói gì. Thấy anh dừng lại, trong lòng cô nóng như lửa đốt, bất chấp có bị phát hiện ra hay không, vươn tay quờ quạng. Đụng phải chiếc đèn bàn trên tủ đầu giường, cô với lấy rồi đập mạnh vào đầu anh.
Trước mắt Tạ Minh Thành bỗng nhiên tối sầm, lập tức ngã quy trên người cô.
Diệp Mai Hoa thở hổn hển, đẩy anh ra rồi luống cuống bò xuống khỏi giường, khẩn trương mặc lại quần áo.
Cô cay đắng nhìn anh, hận không thể bóp chết anh. Tình huống vừa rồi khiến cô nhớ tới đêm kinh khủng đó sáu năm về trước.
Trải qua một màn kịch liệt, Diệp Mai Hoa duỗi tay lấy ra ví tiền từ trên người anh, trực tiếp mang đi, sau đó lảo đảo chạy ra khỏi khách sạn.
Chờ đến khi Diệp Mai Nhung tính toán thời gian tiến vào phòng chuẩn bị cùng anh trải qua giờ phút nồng nàn, chỉ thấy Tạ Minh Thành nằm trên giường, đầu đầy máu.
“A!” Tạ Minh Thành rất nhanh đã đưa tới bệnh viện.
Tới khi anh tỉnh lại và biết được đầu mình bị người ta đánh vỡ, những bác sĩ xung quanh đều sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ sẽ bị liên lụy.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn Long Thanh, lại bị người ta đánh? Tin này lan ra hẳn có không ít kẻ mất mạng.
May mắn thay, Tạ Minh Thành cũng không hề tỏ ý tức giận.
Anh ra lệnh cho mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Tân Đức Hải.
Vốn là thư ký của Tạ Minh Thành, hơn nữa cũng là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Tân Đức Hải vẫn là lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Ông chủ, anh là bị…” Tạ Minh Thành day day huyệt thái dương, đôi mắt đầy vẻ mơ hồ, nói: “Đưa Diệp Mai Nhung tới đây cho tôi” “Bà chủ hiện tại ..” “Ngay lập tức!” “Được” Không bao lâu sau, Diệp Mai Nhung đã bị mang tới phòng bệnh. Cô ta vừa nhìn thấy Tạ Minh Thành, tròng mắt liền đỏ hoe, dáng vẻ nhiệt thành quan tâm.
“Minh Thành, anh làm sao vậy? Là ai đã đánh anh tới nông nỗi này? Em nhất định sẽ không bỏ qua kẻ đó!” Tạ Minh Thành thâm trầm nhìn cô, Diệp Mai Nhung bị ánh mắt dò xét của anh khiến cho hoảng sợ, vội
“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, năm đó, cô chính là người ấy sao?” “Minh Thành, anh, anh đang nói cái gì vậy?” “Trả lời tôi! Sáu năm trước, đêm hôm đó thực sự là cô sao?” Diệp Mai Nhung lập tức rơi nước mắt: “Minh Thành! Anh đang nghi ngờ em sao?” “Nói” Diệp Mai Nhung khóc không ngớt, nhưng trong lòng không hoảng loạn dù chỉ một chút. Mấy năm nay, theo yêu cầu của mẹ, cô ta đã không ngừng diễn đi diễn lại cảnh tượng giống thế này.
“Hôm đó sau khi uống rượu, em vốn định tìm một nơi để nghỉ ngơi một chút, vậy mà lại bị anh, anh…” Khuôn mặt cô ta đột nhiên ửng đỏ, nhưng sau đó không nói thêm điều gì nữa.
Tân Đức Hải cảm thấy xấu hổ, đưa tay gãi mũi. Nếu không phải có lệnh của ông chủ, giờ phút này anh chỉ muốn rời ngay khỏi đây. Với hôn thê của ông chủ, tuy rằng trong lòng anh có ý coi thường nhưng không dám nghỉ ngờ.
“Cũng may là anh còn chịu trách nhiệm. Hơn nữa, em còn sinh ra Bách An cho anh kia mà. Minh Thành, sao anh còn nghi ngờ em?” Nhắc tới Tạ Bách An, sắc mặt Tạ Minh Thành giãn ra một chút.
Tạ Bách An là con của anh, không có gì nghi ngờ. Anh không ngu xuẩn đến mức không đi kiểm chứng điều này, nhưng vết sẹo anh đã nhìn thấy thì sao có thể làm giả được chứ.
Người phụ nữ tối hôm qua cùng người sáu năm trước có vết sẹo giống hệt nhau, mà người tối hôm qua rõ ràng không phải Diệp Mai Nhung.
“Cởi quần áo ra” Diệp Mai Nhung sắc mặt trắng nhợt: “Minh Thành, anh, anh đang nói gì thế?” “Cởi, đừng để tôi nói lần thứ hai” “Minh Thành!” Vẻ mặt Tân Đức Hải lúc này cũng thật đau khổ, đành chủ động tự giác quay người đi.
Diệp Mai Nhung nhìn sắc mặt Tạ Minh Thành, biết rõ bản thân không thể tránh khỏi việc này, đành chậm rãi cởi bỏ quần áo.
Chỉ thấy trên ngực cô ta cũng có một vết sẹo, nhìn qua quả thực giống nhau như đúc.
Tạ Minh Thành chau mày, chẳng lẽ là anh đã đoán sai?
Trên thế giới còn chuyện trùng hợp như vậy sao?