Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
*********************
Nguyên buổi sáng, mặc kệ Quý Ngư dùng cớ gì số 9 cũng không rời cậu một tấc, cơ hội lấy tai nghe ra sử dụng còn không có.
Đột nhiên cậu nhớ tới tờ báo số 9 đọc ban nãy, cảm thấy tò mò không biết tuyến thời gian hiện tại là bao nhiêu, phó bản này là một thế giới riêng biệt hay liên quan đến phó bản khác.
Hoặc là, sự kiện ở thế giới phó bản có liên quan đến thế giới hiên thực.
Nghĩ như vậy, Quý Ngư tìm số 9 nói muốn mượn tờ báo của hắn.
Số 9 thấy cậu vừa nãy còn nằm liệt trên giường thất thần, hiện tại tinh thần trở nên phấn chấn bắt đầu đọc báo, cảm thấy có hơi buồn cười.
Hắn vốn dĩ định nhắc nhở một chút về tờ báo, không nghĩ tới cậu đã đoán ra trước.
Haiz, thật muốn giữ cậu lại, nhưng làm vậy những người khác sẽ quậy banh nơi này mất.
Số 9 nghĩ đến đây mạch máu trong người bắt đầu sục sôi biến thành màu đen, thoáng chốc lại khôi phục bộ dạng bình thường.
Quý cá hiện đang vùi đầu xem báo, không chú ý tới biến hoá quỷ dị phát sinh trên người số 9.
Thời gian trên báo là năm 2035, không giống với tuyến thời gian ở thế giới thực, một số danh nhân* được đề cập ở mục tin tức cậu cũng chưa từng nghe nói.
Trên góc bên phải trang thứ hai cậu thấy “Quỹ hội Bình An”, hai chữ phía sau giống với tên của viện điều dưỡng, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Quý Ngư là đồ án bên cạnh quỹ hội, nó y hệt đồ đằng* trên thanh dao găm đen.
Cậu tin đây không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, nếu hai phó bản hoàn toàn không liên quan với nhau, thì tại sao lại xuất hiện đồ đằng quỷ dị y như đúc, quỹ hội và Bùi Đình có quan hệ gì?
Quý Ngư chỉ vào mục tin tức quỹ hội hỏi số 9: “Số 9, anh biết đây là gì không?”
“Hửm? Đây là quỹ hội bình an do viện điều dưỡng bọn tôi tài trợ, nhưng tôi không phải thành viên trong quỹ hội, hình như phó viện trưởng là thành viên thì phải.
” Hắn trả lời.
“Vậy phó viện trưởng đâu, ở tầng 5 luôn sao?” Quý Ngư hỏi tiếp, tối hôm qua không thấy văn phòng nào trên tầng 4 cả.
“Bọn tôi chưa gặp phó viện trưởng, từ lúc mới xin vào làm việc đã không thấy rồi, chỉ gặp mỗi viện trưởng.
” Số 9 bất đắc dĩ nhún vai trả lời.
Quý Ngư cau mày, phó viện trưởng không ở viện điều dưỡng?
! !.
Thời gian rất nhanh đến giữa trưa 12:00, Quý Ngư và số 9 cùng nhau đi xuống nhà ăn, trên đường gặp phải Đào Viên, Đào Viên thấy cậu thì vô cùng hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Quý Ngư chuẩn bị gật đầu chào hỏi cậu ta, số 9 đã chắn trước mặt, hắn rất cao, chặn hết mọi tầm nhìn của cậu.
Đào Viên vừa đối diện với số 9, nháy mắt như bị thứ gì đó siết chặt, đầu ong ong vài tiếng, bóng dáng số 9 trong mắt của cậu ta cũng dần dần trở nên mơ hồ, cả người tựa như bị sương đen quấn quanh.
“Này, đứng đây ngẩn người làm gì, nhanh chân lên coi!” Họi lí bất chợt đẩy nhẹ Đào Viên một cái, khiến cậu ta tỉnh táo lại.
Đào Viên lấy hết dũng khí nhìn thoáng qua số 9, phát hiện hắn rất bình thường đứng trong thang máy, không có điểm dị thường nào.
Chẳng lẽ là do bệnh trên người mình nên mới xuất hiện ảo giác, Đào Viên suy đoán.
Đoán thì đoán nhưng cậu ta vẫn luôn đứng cách số 9 và Quý Ngư rất xa, không dám lảng vảng tới gần nữa.
Tới tầng 3, Quý Ngư quan sát kỹ bốn phía, phát hiện tầng 3 cũng có lối thoát hiểm, chẳng qua bị một biển cảnh báo màu vàng chắn ngang.
Hôm nay có người tới rất sớm, là Sở Ưng, anh ngồi một mình trên bàn đang chuẩn bị ăn cơm.
Quý Ngư lấy cơm xong vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Sở Ưng, Sở Ưng nhìn thoáng qua cậu không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Đào Viên cũng đi theo ngồi bên cạnh Quý Ngư, cậu ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng ngại khí thế mạnh mẽ của Sở Ưng, không biết mở miệng như thế nào, chỉ đành tập trung nhồm nhoàm nhai cơm.
“Trao đổi tin tức không, giao dịch đi.
” Quý Ngư mở miệng.
“Được.
” Sở Ưng ngoài dự đoán đáp lời.
Quý Ngư quay đầu nhìn về phía Đào Viên nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn đạo cụ trò chuyện nào không?”
Đào Viên sửng sốt, sau đó liên tục