Tần Thủy Hoàng và Sùng Trinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Viễn.
Trần Viễn thật sự đã lộ ra bản lĩnh của tiên nhân, cái này không phải bản lĩnh của người thường, nếu đây không phải là tiên nhân thì còn có thể là ai được chứ.
“Sùng Trinh Đại Minh, bái kiến tiên nhân.
”“Tối nay được tiên nhân triệu kiến nên ta đặc biệt tới bái kiến, mong tiên nhân đừng trách.
”Lúc này mặt Sùng Trinh đầy vẻ kính sợ, trong lòng ông ta không còn nghi ngờ gì nữa.
Với phản ứng của ông ta Trần Viễn rất hài lòng, đây là thứ anh muốn nhìn thấy, không ngờ người đi vào nơi này của anh lại là quân vương mất nước của Đại Minh, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.
“Được rồi, ngồi đi, không cần khách sáo.
”“Người tới đều là khách, vì vậy không cần phải câu nệ.
”“Ta cũng chỉ là một người bình thường, không phải tiên nhân cái gì đâu.
”Trần Viễn vô cùng hòa nhã chào hỏi bọn họ, trong nháy mắt lại làm Sùng Trinh vừa mừng vừa sợ.
Hơn nữa ông ta cũng đã âm thầm đích xác định rồi, đây chắc chắn là một vị tiên nhân điệu thấp phi thường, nếu không anh sẽ không có bộ dáng như vậy.
“Theo như ngươi nói, vậy ngươi còn chưa tin à.
” Tần Thủy Hoàng hờ hững nhìn Sùng Trinh nói.
Sau đó Tần Thủy Hoàng nhìn Trần Viễn cười ha ha: “Tiên sinh, hôm nay chúng ta ăn gì đây.
”Trần Viễn nhún nhún vai nói: “Ăn lẩu tiếp đi, hôm nay ta không chuẩn bị thứ gì, nên ăn lẩu là đơn giản nhất.
”“Ha ha ha, lẩu cũng được, trẫm vẫn rất thích.
”“Sau khi ta hồi cung đã đặc biệt cho người làm chuẩn bị một nồi lẩu, nhưng thế nào cũng không làm ra được hương vị nước chấm của tiên sinh, đúng là làm người ta cũng hết cách.
”“Tiên sinh, Phù Tô tới giúp ngài.
”Lúc Sùng Trinh đang ngây người, Trần Viễn trực tiếp lấy ra một nồi đồng.
Các loại thực phẩm và nước chấm đều có sẵn, dưới sự giúp đỡ của Phù Tô, nồi lẩu nhanh chóng bốc lên, chỉ sau chốc lát một cổ mùi hương đã bay ra.
Tần Thủy Hoàng kéo Sùng Trinh ngồi xuống nói: “Tính cách tiên sinh hiền hoà, vì vậy ngươi không cần câu nệ, chờ ngươi nếm thử chút món ngon tiên gia thì tuyệt đối sẽ khó mà quên được.
”Lúc này Sùng Trinh mới thở ra một hơi: “Được, đa tạ Thủy Hoàng bệ hạ.
”Sau khi ăn cơm, Sùng Trinh nhấm nháp chút lẩu thì ông ta phát hiện đúng là vô cùng tuyệt vời.
Dù ông ta đã ăn qua vô số sơn hào hải vị, nhưng không thể không nói trước nay ông ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy.
Tay nghề nấu ăn của Trần Viễn cũng không phải là tầm thường, mùi hương nức mũi, nhẹ nhàng nhúng lát thịt, hơn nữa nước chấm này, thật sự quá ngon.
Đặc biệt là chút rau dưa, càng làm Tần Thủy Hoàng ưa thích.
Từ sau khi linh khí Trần Viễn tăng lên, rau dưa cũng trở nên thơm ngọt ngon miệng, làm người ta ăn trăm lần cũng không ngán.
Nếu phải nói rau dưa của Trần Viễn, thì hẳn nó quý hơn rau dưa thường rất nhiều, chỉ sợ vô số người sẽ giành mua thôi.
“Xem ra hôm nay ngài rất có lộc ăn, ta mang về rất nhiều xì gà, ngài tới nếm chút đi.
”Trần Viễn vừa ăn vừa lấy ra các loại xì gà, lập tức làm Sùng Trinh ngây người.
Cuộc sống của tiên nhân là bộ dáng này sao?Sau chốc lát, bốn người đang vui chơi lại có một người đi ra.
Sùng Trinh uống rượu, hút xì gà ăn lẩu, trong lòng khen ngợi, đúng là thơm quá đi.
Sùng Trinh do dự một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Thủy Hoàng lão ca nói người ban cho Kim Đan làm thay đổi vận mệnh Đại Tần nhị thế chết, đây là sự thật sao?”Trần Viễn gật đầu: “Đương nhiên.
”Tần Thủy Hoàng không nhịn được mà nói ra thắc mắc của mình: “Tiên sinh, nếu lịch sử Đại Tần đã thay đổi, vậy sao ta không thấy ghi chép lịch sử thay đổi gì hết vậy.
”Trần Viễn lắc đầu cười nói: “Sau khi vận mệnh Đại Tần thay đổi cũng tương đương giữa không gian sẽ xuất hiện một phân nhánh, là không gian song song mà chúng ta nói, ngươi hiểu không? Vận mệnh Đại Tần thay đổi thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến Đại Minh sau này.
”Sùng Trinh ngây người, cái hiểu cái không, nhưng trong lòng nghi ngờ ông ta cuối cùng cũng buông