Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Thái Cực Quyền Đại Tông Sư


trước sau

Advertisement
Chiều hôm đó, tuy rằng có trận đấu giữa Vũ Nam và Phong Lang nhưng Hoàng Việt cũng không tới xem, đây hẳn là trận đấu không có gì thú vị khi mà Vũ Nam đã chắc thắng, ngược lại, hắn lúc này đang tâm sự cùng Minh Vĩ Đại Nhân.

  

"Tiểu tử, ta lăn lộn giang hồ đã hơn 50 năm, năm nay ta đã 68 tuổi, có thể nói là trẻ tuổi nhất trong tứ Đại Tông Sư, nhưng lại được kính trọng nhất, ngươi biết tại sao không?"

"Vì thực lực của ngài cường đại!" Hoàng Việt liền đáp.

  

"Một phần là vậy, nhưng càng quan trọng hơn, đó là tiềm lực của ta, ta trước đây cũng là một bậc kỳ tài!"

"Ồ..." Hoàng Việt cũng dĩ nhiên là biết, Minh Vĩ Đại Nhân nếu không phải là nhân tài, cũng không thể đi tới cảnh giới này hôm nay được.

  

"Đó cũng là thứ ta coi trọng ở ngươi, ngươi đúng là nhân tài vạn năm không một!"

"Nói, Âm Dương Chi Khí của ngươi là lấy từđâu ra!" Minh Vĩ Đại Nhân quát.

  

"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, đây là chuyện gìxảy ra, haiz, đúng là mình đã quá phô trương, hẳn là ba vị Đại Tông Sư còn lại cũng nhìn ra có điều không ai nói ra mà thôi.

  

"Do cơ duyên!" Hoàng Việt bình thản đáp.

  

"Ừm... Ta đùa thôi!" Minh Vĩ Đại Tông Sư cười hắc hắc, vừa rồi hắn quát như vậy cũng chỉ để trêu chọc Hoàng Việt, nhưng không ngờ định lực Hoàng Việt cũng quá cao đi, lại không xem đó như chuyện lớn gì.

  

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Cơ duyên, vận khí cũng là một phần của thực lực, thiếu niên, ngươi nói đi, ngươi muốn học gì trước từ ta?"

"Quy Tức Công!" Hoàng Việt không chút do dự nói.

  

"Được, nhưng ta chỉ có thể truyền cho ngươi tầng đầu, dù gì những tầng sau ngươi tạm thời cũng không thể luyện thành được!"

"Tại sao?" Hoàng Việt không cho là đúng.

  

"Luyện thành bất kỳ môn võ gì cũng đều cần thời gian, ta nghĩ trong vòng 1 năm, ngươi luyện thành một tầng đầu của Quy Tức Công cũng đã là rất giỏi rồi, dụng tốc bất đạt, ngươi cũng nên biết đạo lý này chứ?"

"Dĩ nhiên, nhưng mà ta là thiên tài a!" Hoàng Việt cười ha ha.

  

"Ha ha!"

  

Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Tông Sư không ngừng tâm sự, quả thật hai người nói chuyện rất hợp nhau, Minh Vĩ Đại Tông Sưtuy rằng tính cách hơi cổ quái, nhưng đối với những người mà ông xem trọng thì ông cực kỳ thân thiện, không giấu chút gì truyền thụ vô số điều cho Hoàng Việt, khiến kiến thức của hắn về giang hồ được tăng lên không nhỏ.

  

Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng không ngừng giảng giải cho Hoàng Việt về điểm yếu của Nhất Huyền Công, làm Hoàng Việt cũng có rất nhiều tự tin vào trận chiến ngày mai, tiếc là ngài Minh Vĩ không thể truyền công lực cho hắn, nếu không việc ngày mai đánh bại Vũ Nam chỉ là chuyện rất nhỏ đi.

  

"Tốt, tạm thời ngươi chưa nên luyện Quy Tức Công, nào, cùng ta luyện quyền! Sử xuất hết những gì tinh hoa nhất mà ngươi từng học được!" Minh Vĩ Đại Nhân đứng dậy, hai người cùng đi ra giữa sân rộng, hiện nay Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Tông Sư đang ở trong một trạch viện dành riêng cho bốn vị Đại Tông Sư ở, nhưng ba vị Đại Tông Sư còn lại cũng không dám quấy rầy hai người.

  

"Hảo!" Hoàng Việt cũng lập tức bật dậy, phóng nhanh ra ngoài sân, tung quyền tấn công Minh Vĩ, Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng chỉ phòng thủ, hắn ta muốn xem chiêu thức của Hoàng Việt như thế nào, tiện thể cũng xem Âm Dương Chi Khí của Hoàng Việt có uy lực ra sao.

  

"Khálắm!" không ngừng vung tay đỡ đòn, Minh Vĩ Đại Tông Sư không ngừng phủi tay giống như Diệp Vấn gạt các đòn đánh của đối thủ, tuy rằng nhẹ nhàng nhưng kỹ xảo phải nói là trác tuyệt, Hoàng Việt tuy rằng rất cố gắng, nhưng vẫn không cóđòn đánh nào có thể đánh trúng được chỗ yếu hại của Minh Vĩ.

  

Cảm thấy dùng Yến Phi Quyền không thể thắng nổi, Hoàng Việt lập tức đổi sang dùng Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền cấp Tông Sư của hắn vừa ra, có thể thoáng trông thấy Minh Vĩ Đại Tông Sư có chút bối rối.

  

"Giỏi... Giỏi!" Minh Vĩ Đại Tông Sư không ngừng tấm tắc khen, càng ngày ông càng cảm thấy đứa bé này thú vị, ông cũng thở dài, haiz, nếu như hồi trẻ mình có được một nửa thiên phú của cậu thanh niên này, khó nói giờ đây mình có thể sớm đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ hay không, đến khi đó, dù cho Trung Quốc có báđ ạo, cũng phải cho Việt Nam mấy phần mặt mũi đi.

  

Nhưng Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng chỉ thoáng bối rối thôi, lập tức ông liền có thể đỡ chiêu như thường, khiến cho Hoàng Việt ngạc nhiên là Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng sử xuất Thái Cực Quyền, dùng gậy ông đập lưng ông, không ngừng so chiêu với hắn, có điều Thái Cực Quyền của Minh Vĩ Đại Nhân tuy nhanh gọn nhưng độ tinh diệu khi so với Hoàng Việt thì hoàn toàn không bằng được.

  

"Còn gì nữa không?"

Không chịu chịu thua, Hoàng Việt cảm thấy mình có thể thắng Minh Vĩ Đại Nhân ở sự tinh diệu của chiêu thức, nhưng bàn về tốc độ thì kém xa, xem ra phải thăng cấp kỹ năng Thái Cực Quyền lên Đại Tông Sư thôi, dù gì hôm nay có như thế nào mình cũng phải công kích trúng chỗ yếu hại của tên Minh Vĩ này một lần.

  

"Hệ thống, thăng cấp kỹ năng Thái Cực Quyền lên Đại Tông Sư cho ta!"

"Đinh! Kí chủ thăng cấp thành công, tiêu hao 1 tỷ tích phân, còn lại 168 tỷ tích phân!" Hệ thống thông báo, Hoàng Việt cũng phải cảm khái, xem ra đoạn thời gian này mình kiếm được tích phân rất nhiều à...

  

Lập tức, vô vàn kỹ năng vềThái Cực Quyền truyền vào trong óc Hoàng Việt, giờ đây hắn tự tin mình chỉ kém một bước nữa là sở hữu võ công Thái Cực Quyền như Trương Tam Phong rồi, cũng chính là đẳng cấp người sáng lập a, tiếc là hắn chưa luyện ra nội lực, nếu không bằng với kỹ năng Thái Cực Quyền cấp Đại Tông Sư này, hắn cũng có thể lăn lộn ở trong giang hồ, trở thành một nhất lưu cao thủ.

  

"Cái gì?" Minh Vĩ Đại Tông Sư thoáng cái cảm thấy chiêu thức Thái Cực Quyền của Hoàng Việt tinh diệu hơn rất nhiều, hắn chưa từng thấy ai luyện được Thái Cực Quyền thành thạo đến thế, chắc hẳn cho dù là chưởng môn phái Võ Đang cũng chỉ đến nhiêu đó đi...

  

Càng đánh, Minh Vĩ Đại Tông Sư càng đổ mồ hôi hột, không tránh khỏi, thoáng cái hắn liền lộ ra sơ hở.

  

"Bành!" Một chưởng của Hoàng Việt đập vào trên người Minh Vĩ, hắn đã vận dụng uy lực của Luyện Thể, nên nó gần như khiến cho Minh Vĩ Đại Tông Sư cảm thấy đau nhói.

  

Hoàng Việt luyện Phách Thể Vân Vũ Quyết đến tầng thứ5, không chỉ có thể tăng thêm sức phòng ngự, mà ngay cả lực đạo cũng được tăng lên rất nhiều, chỉ là hắn luôn giấu kỹ chưa từng sử dụng thôi, hắn coi đây là con bài chưa lật, dùng để xuất kỳ bất ý, chỉ dành cho đối thủ nào ngang tài ngang sức với mình.

  

"Dừng... Dừng..." Minh Vĩ Đại Tông Sư hoảng rồi,. đứa bé này mới bao nhiêu tuổi, cảnh giới còn chưa tới Hóa Kính, lại có thể làm hắn đau? Lại còn chiêu thức tinh diệu, ép hắn chỉ biết thủ mà không thể công được, rốt cuộc nó là đệ tử phái Võ Đang hay là phái Vân Việt chứ?

  

"Ha ha!" Hoàng Việt cười khà khà, sau đóc ũng thu tay, đầy trêu tức nhìn về Minh Vĩ, người sau thấy vậy cũng phải phì cười, nhưng trong lòng nhiều hơn là cao hứng.

  

"Uống một chút không?" Minh Vĩ Đại Tông Sư đề nghị, hôm nay hắn hoàn toàn tin tưởng Hoàng Việt có thể đánh bại Vũ Nam rồi, xem ra ngày mai mình muốn mất mặt cũng không được a!

"Được, hảo!" Rượu tốt gặp bạn hiền, hẳn là ngài Minh Vĩ cũng tích trữ rất nhiều rượu ngon, Hoàng Việt nghĩ tới là thèm rồi đây.

"Được, Mai Hoa Tửu của ta đã lâu không cho người khác cùng hưởng rồi!" Minh Vĩ Đại Tông Sư ngửa mặt lên trời cười lớn, phải nói đây là ngày ông cao hứng nhất trong mấy năm gần đây a...

Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện