Tâm Lạnh - Bhtt

Chương 7


trước sau


Khi Phương tỉnh lại trời đã sáng bửng, nàng tuột xuống giường xỏ dép gỗ đi ra bên ngoài, mưa đêm qua rất lớn bên ngoài có vài vũng nước động lại trên sân. Phương vui vẻ chạy lại chỗ vũng nước, nàng nhảy ùm vào bên làm nước văng lên tung tóe, khoé môi vui vẻ mà cong lên.

Mén nghe tiếng nàng cười cũng bất giác cười theo, nó cầm khăn lau đi nước mưa còn đọng lại trên cửa, nàng hồn nhiên là thế sao không ai cho nàng một chút tình thương.

Phương đang cười thì lập tức sợ hãi đến cứng người, nàng đứng im trong vũng nước nhìn người đang đi đến trước mặt, một cái tát tay giáng xuống khiến nàng ngã xuống đất.

“Mày vui lắm hở, tao bị đuổi về mày vui lắm”. Thanh nghiến răng đưa chân đá Phương, nhưng khi vừa chạm vào vũng nước thì cả người như bị kéo xuống. Thanh sợ hãi rút chân về nhìn Phương lom lom, cô cắn răng trong đầu lại hiện lên bóng dáng mờ trắng đêm qua.

Thanh có chút sợ nên bỏ mặc Phương nằm đó mà đi vào nhà, trong thoáng chốc Thanh không hề để ý ánh mắt của Phương đã thay đổi, đôi mắt bên trái đã đỏ ửng lên từ lúc nào chăm chú nhìn bóng dáng của Thanh.

Mén đợi Thanh đi khuất mới dám chạy ra đỡ Phương, nó nhìn gò má đỏ ửng của nàng mà đau xót, Mén bồng nàng lên không sợ dính đất mà đi vào nhà.

Phương đứng trong nhà tắm im lặng không nói gì, ngay cả hơi thở cũng yếu ớt như không hề tồn tại, nàng cứ như thế để Mén giúp mình tắm rửa. Mái tóc dài ngang vai dính đất bẩn thỉu, Phương trong lòng như muốn gào thét lên, nàng mím môi thật chặt, nén lại hơi thở muốn chết quách đi cho xong.

Mùi hương bồ kết lan tỏa nơi cánh mũi, khi nước bồ kết chảy xuống Phương lại mở to mắt ra, cảm giác cay nóng như muốn đốt cháy đôi mắt của nàng, nàng muốn hành hạ thân xác bị người ghét bỏ.


“Nhắm mắt lại đi”.

Bên tai Phương chợt vang lên giọng nói mà nàng từng nghe, lành lạnh nặng nề nhưng lại dịu dàng vô cùng, Phương ngơ ngác rồi tự nhắm mắt lại. 

Cảm giác mát lạnh chạm vào đôi mắt cay nồng, Phương trong lòng dường như phát ra âm thanh thỏa mãn, trong bóng tối nàng lại có một bàn tay che lại đôi mắt của nàng.

Thân thể không một mảnh áo nhận thấy có một vòng tay đang ôm lấy, phía sau lưng bao trùm lạnh lẽo khiến nàng bất giác run lên, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy bình an lạ thường.

“Lạnh lắm hả để chị gội nhanh một chút nhen”. Mén thấy Phương run lên thì vội nhanh tay hơn, hơi lạnh tự dưng xộc vào tay Mén khiến nó rùng mình.

Phương được mặc vào một bộ bà ba màu nâu đất, nàng im lặng ngồi trên giường nhìn ra phía cửa sổ, trời hôm nay không mưa,cũng không có gương mặt đáng sợ hù dọa nàng, người kia có đến hay không.

Bên ngoài tiếng nói cười không dứt, bà ngoại với má đang ăn cơm, Phương tuột xuống giường len lén nhìn ra ngoài theo khe cửa, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng má mà thôi. Phương mím môi quay lưng đi về phía giường mà trèo lên, nàng vùi mặt vào đầu gối mặc cho nước mắt chảy ra nghẹn ngào.

“Má thấy thằng ba nó nói đúng , chồng bây nó làm con kia có bầu rồi”. Bà hương cả ngồi ngoáy trầu nhìn Thanh nói.

“Má nói thiệt hở”. Thanh đặt mạnh chén cơm xuống bàn, trong miệng vẫn còn nhai dở cọng rau, cô nghiến răng cắn đứt rau mà rơi xuống bàn gỗ. “Thằng đốn mạt”.

“Bay dữ quá nên thằng hai nó sợ, đàn bà muốn giữ chồng phải ngon ngọt vô”. Bà hương cả nhìn cái nết ăn của con gái mà nhíu mày, hồi trước cũng đâu có xấu nết dữ thần như vầy.

Thanh hất đổ chén cơm xuống sàn gạch, trong lòng máu ghen nổi lên thì hiền gì nổi, cô tức giận đứng bật dậy mà nói lớn. “Má biết con quỷ cái đó ở chỗ nào hông”.

“Thằng ba gặp nó trên tỉnh bụng cũng nhô lên rồi”. Bà hương cả chắc lưỡi một cái rồi gọi lớn. “ Con Mén đâu rồi”.

Mén đang múc thịt bỏ vào trong một cái chén, nó định đem giấu để  dành cho Phương, nó mà không giấu một lát cô ba lại đem hất ngoài đìa. Mén đem cất xong thì nghe tiếng bà hương cả gọi , nó giật mình một cái vội chạy lên nhà trên. “Thưa bà gọi con”.

“Mày dọn hết chỗ này xuống”. Bà hương cả đem trầu cho vào miệng mà nhai, nước bọt thấm vào trầu tạo thành một màu đỏ, bà lấy thêm một nhúm thuốc lá để chà răng.

Mén nhìn bà hương cả nhai trầu mà trong lòng cảm thấy quái dị, có cái thứ vàng vàng đang ngoe nguẩy bên mép môi của bà, Mén che miệng dạ dày cuộn lên liền muốn nôn ra, nó biết con đó là gì rồi.

Mén cắn chặt răng tay nhanh nhẹn mà dọn mảnh chén vỡ dưới đất, nó đem đồ bỏ vào mâm rồi bưng xuống dưới nhà. Mén đem chén bỏ ngoài giàn nước rồi ngồi xuống cái ghế gỗ, nó tự dưng nhớ lại cái thứ tròn béo ngoe nguẩy trên miệng bà hương cả, Mén rùng mình đưa tay lên gãy sột soạt trên cánh tay.Dưới lớp da mỏng manh hiện lên từng lằng đỏ của mạch máu, Mén cả người như bị lây ngứa, nó vội múc nước đổ lên cánh tay.


Tâm đứng sau cửa buồng nghe Cô hai chửi bới, nhỏ nghiêng đầu nhìn vào cánh cửa buồng im ỉm trước mặt, nhỏ nhìn chăm chú một lúc liền dời mắt đi.

Cánh cửa kia chợt phát ra âm thanh nhỏ, Phương từ trong buồng mở cửa đi ra phía sau nhà, gương mặt đỏ ửng nhìn có chút phờ phạc.

Tâm liếc mắt trên mặt tràn đầy ghét bỏ, nhỏ len lén đi theo phía sau Phương muốn hù Phương. Nhưng khi đi ra đến phía cái đìa bên hông nhà thì Phương liền biến đi đâu mất, Tâm ngơ ngác nhìn xung quanh rồi phụng phịu hừ một tiếng, nhỏ buồn bực mà dậm chân đi vào trong nhà.

Tâm vừa mới xoay người liền nghe tiếng gọi trầm trầm.

“Chị Tâm”.

Một cánh tay lạnh ngắt từ phía sau lưng đẩy mạnh Tâm xuống đìa, Tâm hoảng hốt chỉ kịp quay đầu lại nhìn Phương, ánh mắt Phương âm trầm đáng sợ, trên khóe môi lại nở nên một nụ cười khoái chí.

Mén đang rửa chén liền nghe một tiếng “ùm”, nó ngẩng cao cái đầu muốn nhìn xem là gì, không chừng có trái dừa khô nào rơi xuống đìa. Nhưng khi Mén nhìn thấy Tâm đang vùng vẫy trong nước thì vội la lên.

“Cô Tâm té đìa”.

Bà Hương cả đang nhai trầu liền bật người ngồi dậy, do quá vội bà nuốt luôn bả trầu vào bụng, tự dưng bà có cảm giác thức gì đó nhúc nhích trong bao tử, nhưng bà không quan tâm mà chạy ra đằng sau.

Thanh ôm thằng Quân đứng ngó ra bên hông, cô thấy Mén đang bồng Tâm lên bờ, Thanh vội vàng đi ra bên ngoài xem cháu gái có sao không, vừa đi được mấy bước liền nghe tiếng cửa buồng mở ra.

Phương ngơ ngác dụi dụi đôi mắt còn mơ ngủ, nàng nhìn thấy Thanh thì vội lùi vào lại trong buồng đóng cửa lại.

Thanh hừ một cái rồi đi ra phía sau, về đây nhìn mặt là không ưa nổi, phải tìm cách trở về bên nhà bà Hội mới được.

Thanh đi đến gần chỗ cái đìa, con Mén đang vác Tâm mà chạy vòng vòng sốc nước ra, chạy được vài vòng thì Tâm ho lên khù khụ, từ trong miệng ói ra một mớ bùn đen nhày nhụa.

“Ngoại... ngoại...huhu”. Tâm tỉnh lại thì ôm bà hương cả mếu máo khóc, nhỏ chợt nhớ ra chuyện lúc nãy liền khóc nói. “Ngoại con Phương đẩy con xuống đìa”.

Bà hương cả nhíu mày quát lên. “Má nó ăn gan hùm hay sao dám đẩy cháu bà”.


“Má”. Thanh nghe xong liền bất mãn kêu một tiếng.”Con là má nó”.

Thanh dù không thương Phương nhưng đâu thì ra đó, cô nhìn vào nhà rồi quay qua nói. “Con Phương ở trong buồng có ra đâu mà đẩy con hở”.

“Nó đẩy con thiệt”. Tâm một mực khẳng định là Phương, lúc nãy nhỏ quay lại thấy Phương thiệt mà.

“Phương”. Thanh bực bội mà gọi to.

Phương ở trong buồng nghe Thanh gọi lật đật chạy ra hông nhà, gương mặt nàng sợ sệt nhìn Thanh mà cắn môi.”Má kêu con”.

“Thấy chưa nó ở trong nhà, con Tâm mần chi vô ý té thì chịu, đổi thừa nó làm chi”. Thanh bĩu môi rồi bồng thằng Quân vào trong nhà, khi đi qua Phương thì liếc nhìn một cái rồi đi luôn.

Phương đứng đó không hiểu gì mà nhìn Tâm, nãy giờ nàng khóc mệt rồi ngủ trong buồng có đi ra ngoài đâu, giờ má đi vô thì nàng cũng chạy vô lại trong nhà.

Bà hương cả bồng Tâm lên mà đem vào nhà, vợ chồng con ba đi lên tỉnh chưa về, nhờ bà coi đứa nhỏ nếu bị gì bà biết ăn nói làm sao.

Tâm không tin nhìn theo hướng Phương đi vào nhà, rõ ràng nhỏ thấy Phương đẩy nhỏ mà, còn thấy Phương nhìn nhỏ cười khoái chí nữa kìa. Tâm cắn răng thở mạnh một cái, nhỏ sẽ không bỏ qua chuyện này.

Đêm nay trời không có mưa ,Phương vẫn mở cửa sổ không có đóng lại, trong lòng nàng có chút chờ mong thứ quái dị kia sẽ đến. Không phải nàng không sợ nó mà nàng muốn gặp cô gái kia, có phải chỉ cần thứ đáng sợ đến tìm nàng, thì cô ấy sẽ đến đuổi nó đi.

Phương ngồi trên giường nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nhưng lần này không phải là thứ đáng sợ mà là một bàn tay trắng nhỏ, nó từ từ bò lên trên mặt cửa sổ nhìn nàng cười khanh khách.

Phương nhìn nó lại có chút yêu thích, gương mặt đứa nhỏ trắng trắng hồng hồng, nó từ cửa sổ bò vào phòng của Phương. Phương bước xuống giường chạy lại gần nó, nàng đưa ngón tay chọt vào gò má tròn như cái bánh bao.

“Chị đi chơi với em nhen”. Đứa nhỏ cười lộ ra hàm răng trắng, nó đưa tay nắm lấy ngón tay Phương mà lắc lắc. “Đi ra ngoài kia chơi đi”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện