Trong một căn phòng tối. Tiếng đập vỡ, tiếng la hét, tiếng chửi mắng liên tục vang lên.
-" Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt!!!"
-" Cái cơ thể chết tiệt này!? Mày đang làm cái quái gì vậy hả? Chết tiệt, mày đang chống đối tao hả!"
Một cô gái điên cuồng đánh vào chính cơ thể mình. Cô túm đầu mình, giật tóc của mình. Đánh vào mặt mình cào cáu mình.
Đột nhiên cô ta cầm con dao lên và định đâm vào chính bản thân mình.
Sực... Cô ta lại quăng con dao đi và tát mạnh vào mặt một cái thật mạnh.
-" Con điên mày muốn chết à? Mày muốn tự tử để thoát khỏi tao à?"
Thoạt nhìn tưởng chừng cô ta bị điên nhưng không hề. Cơ thể ấy vốn bình thường, chỉ là người đang kiểm soát cơ thể ấy không bình thường mà thôi.
Cơ thể ấy là Anna Fukaya. Cô gái đã biến mất mấy tháng nay.
Thế cô ta đi đâu? Và cái gì đã biến cô ta thành thế này.
Anna sụi lơ nằm nên sàn nhà. Dưới sàn là đóng đổ nát. Bụi bặm, đóng đổ nát bị đập phá. Có cả tóc và máu của cô.
Đôi mắt tím vô hồn.
Cô chóng tay ngồi dậy, cố gắng lắm để đi lại trước gương.
Người trong gương không còn là cô, không còn là cô nữa.
Quả đầu rối bù xù, tóc bị giật rụng rơi rớt. Cơ thể ốm yếu xanh xao, gương mặt hốc hác đầy các vết cào cáu, vết thương rỉ máu, vết sẹo. Thật kinh dị!
Cô chẳng buồn, cũng chẳng hận. Không cảm xúc cầm cây kéo bên trong tủ cạnh gương. Cô tự tay cắt hết tóc của mình, cắt ngắn đi nhìn chẳng khác gì con trai.
Hộp thuốc luôn có sẳn ở đây, cô tự sát thương, băng bó. Ngộ nhỉ? Tự đánh mình rồi lại tự trị thương.
Bước qua đóng đổ nát cô lụt lội tìm được một bộ đồ mặc tạm. Chỉ có mỗi chiếc áo thun mỏng, chiếc quần thể thao cũ bạc màu, cùng chiếc áo khoác thể thao của cái quần đó. Nó quá mỏng so với cái thời tiết âm độ này.
Trông xem thương cô thật.
Mặc kệ cái lạnh thấu xương, cô bước ra khỏi căn nhà đó. Đó cũng được xem là nhà à! Một căn nhà bỏ hoang xung quanh chuẩn có gì ngoài những công trình cũng bị bỏ hoang. Lác đác là những người vô gia cư tụ tập sinh sống. À.. Nhìn nó không khác gì cái ổ chuột.
Rất lạnh! Lạnh đến run bần bật mà cô vẫn cứ đi.
Mép người vào bóng tối, cô chỉ dám đi trong những con hẻm nhỏ. Cô đi nhanh, quẹo ngỏ này, sang hẻm nọ. Như đã quen thuộc rồi.
Cô đi nhanh dưới bầu trời đầy tuyết. Trên vai và đầu tuyết đã rơi đọng lại một lớp. Nhưng cô vẫn tiếp tục đi.
Dưới cái trời tuyết rơi dày như bão này, cô lại đi đến nghĩa trang. Cô rất nhanh đã đi đến bia mộ cô tìm.
Bàn tay lạnh đơ muốn đông cứng rồi nhưng cô vẫn gắn lực phủi đi lớp tuyết trên bia mộ.
Ngồi xổm xuống đất cô ngồi nhìn mãi bia mộ trước mặt. Đó là mộ của em gái sinh đôi của cô, Anne Fukaya. Em cô mất cách đây 2 năm. Sau khi em cô mất thì bố mẹ cô cũng từ cô mà ra nước ngoài.
Sinh ra