Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 10
“Giang Vũ, bây giờ chúng ta đối mặt với tổ chức, lần này có vẻ sẽ ra tay thật, anh có muốn tham gia không?”
“Mẹ nó cái đồ quỷ háo sắc không chết được, lúc này tôi có thể rụt đầu sao? Tôi về sắp xếp một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, kể lại tường tận cho tôi biết.”
“Anh có thể rút lui thật đó.”
Liêu Giang Vũ buồn bực nhìn Tư Đồ, xoay đầu hỏi Lâm Diêu, “Quỷ già háo sắc này có phải bị cậu đánh tới bị khùng rồi không?”
“Trước khi bị đánh cũng đã khùng rồi.”
“Ờ cũng đúng.”
“Anh đừng có ở đó đầu độc người của tôi, nhanh về đi, sáu giờ tối gặp ở chỗ cũ, tới sớm đó.” Nói xong, Tư Đồ đẩy Liêu Giang Vũ ra cửa.
Liêu Giang Vũ sau khi đi, Lâm Diêu cũng không làm khó, có một số việc vẫn còn mơ hồ.
“Tư Đồ, tại sao anh lại muốn hòa thượng tham gia?”
“Trước đây vẫn luôn hành động cùng nhau, lúc này đây tổ chức sẽ không bỏ qua cho hắn, chi bằng kêu hắn tới chỗ chúng ta.
Hòa thượng không muốn động não, anh lo cho hắn.”
“Nếu lo sao còn hỏi hắn có thời gian không?”
“Mọi người có thấy dạo này hòa thượng thay đổi không?”
“Thay đổi gì?”
“Không nghe thấy mùi bột giặt trên quần áo hắn nữa.
Trước đây hắn ra ngoài giặt đồ, bây giờ sao không có mùi bột giặt? Chắc chắn có người chăm sóc hắn rồi, nếu như anh đoán không sai, chắc chắn là cậu thanh niên thân thể không được khỏe mạnh kia.”
Lâm Diêu khó có thể tiếp nhận, “Là nam?”
“Ừ.”
“Các anh đúng là có vấn đề, bây giờ ngay cả hòa thượng cũng không có cơ hội sinh con, tôi còn định chờ hắn sinh năm sáu đứa, rồi qua nhận nuôi một đứa, giờ tốt rồi, hắn cũng bị dụ luôn.”
“Tiểu Diêu, em tưởng hòa thượng là ngựa đực hả, còn muốn qua nhận một đứa, con của hắn anh không dám nuôi đâu.
Còn nữa, hắn và cậu thanh niên kia có xảy ra chuyện gì không còn chưa chắc chắn, có lẽ là anh suy nghĩ nhiều.
Bây giờ anh không có tâm trạng thanh thản lo tới tính hướng của hắn, vẫn nên suy nghĩ về vụ án trước, không chấm dứt với tổ chức, ai cũng đừng mong được cuộc sống yên ổn.”
Lúc này, Diệp Từ đứng ở cửa lên tiếng, “Chu Văn này chúng ta phải để ý, Tư Đồ, cậu và Lâm Diêu chỉ cần điều tra trong nhà cũ, Chu Văn để cho tôi đi.”
“Vậy là tốt nhất.
Tôi đoán bên đó sẽ xảy ra chuyện nhanh thôi.”
Lâm Diêu có chút kinh ngạc nhìn hắn hỏi, “Có phải hơi nhanh rồi không?”
“Không, mặc kệ mắt bão đó là cái gì, một ngày chúng ta vào nhà cũ, đối phương sẽ có phát giác, vậy cũng chỉ có hai khả năng.
Một, bọn họ sẽ buông tha cái gọi là mắt bão.
Hai, sẽ sớm hành động.
Với sự hiểu biết của tụi anh về tổ chức, bọn họ sẽ không bỏ kế hoạch đã chuẩn bị tốt, nên anh mới cho rằng nhà cũ sẽ sớm xảy ra chuyện.
Lát nữa chúng ta dọn đồ, không cần mang nhiều, buổi tối chúng ta qua đó.”
“Được.”
Bọn họ căn cứ theo manh mối hiện có thảo luận một hồi, rất nhanh đã đến giờ hẹn với Liêu Giang Vũ, sắp xếp đồ đạc, cùng xuất phát.
Bọn họ gặp nhau ở một quán bán cá, Liêu Giang Vũ thay bộ tây trang ra, một bộ thể thao trông hắn đẹp trai hơn nhiều.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Liêu Giang Vũ như con mèo ham ăn, chỉ hạ đũa về phía con cá.
Tư Đồ kêu một tô mì, nhưng hắn cũng không đói, không ăn không uống kể lại từ đầu tới cuối, một tiếng sau, rốt cuộc cũng nói rõ toàn bộ, Liêu Giang Vũ ngồi trước mặt cũng kết thúc đợt công kích đầu tiên, uống miếng nước rồi mới lên tiếng, “Tôi chính là ghét chuyện phải động não cả ngày, có mọi người ở đây tôi cũng không cần phải suy nghĩ.
Theo tôi thấy, tôi vẫn không nên theo mọi người thì tốt hơn.
Tôi vẫn nên làm sở trường của mình, mọi người cần điều tra ai, chuyện gì, đều để tôi làm.
Lần này Diệp Từ chỉ cần chuyên tâm đối phó với tên chết tiệt kia là được, Tư Đồ cậu có chuyện gì thì tìm tôi, đừng kêu Diệp Từ chạy tới chạy lui.
Trên đầu tôi còn một vụ án, đại khái cuối tuần là xong xuôi, những chuyện khác tôi đều từ chối.”
“Giang Vũ, sao tự nhiên nghĩa khí dữ vậy? Trước đây sao tôi không phát hiện, ai cải tạo tốt thế?” Tư Đồ chọc thằng bạn.
“Không nói sẽ bị nghẹn chết hả, đậu má, tôi có một đống tiền không đi kiếm, ở đây liều mạng với mấy người, cậu còn ức hiếp tôi?”
Liêu Giang Vũ bất mãn càm ràm Tư Đồ, bọn họ cũng kết thúc bữa cơm, mỗi người chia việc ra làm.
Đường Sóc và Diệp Từ về nhà, Lâm Diêu và Tư Đồ mang đồ tới nhà cũ của Đồng gia.
Lúc đến nhà cũ đã gần mười giờ đêm.
Ra mở cửa là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, có lẽ là một trong những người làm Đồng Triết nói.
“Tư Đồ tiên sinh và Lâm tiên sinh?” Người làm nhận lấy balo của hai người, vừa đi vào trong vừa giới thiệu, sau cùng xác định là Tư Đồ và Lâm Diêu, hai người có thể gọi bà là thím Vương.
Ở trong nhà, Đồng Hạo ngồi một mình trong phòng khách, Mã Hải Ba và Đồng Nhã còn có Trương Ny đang đánh bài, Đồng Triết mới từ trong phòng đi ra, kêu chú Lương người làm pha cà phê cho hắn, thấy Tư Đồ và Lâm Diêu đến liền bước ra nghênh đón.
“Tới rồi, Lâm cảnh quan.”
“Lâm Diêu, sao giờ mới tới vậy!” Trương Ny phát hiện Lâm Diêu, liền ném bài đi, chạy tới chỗ hắn, y như một đứa trẻ.
“Ban ngày có chút việc nên tới trễ.” Lâm Diêu giải thích đơn giản, không dấu vết quan sát tất cả mọi người ở mặt trong phòng.
Đồng Triết gọi Mã Hải Ba và Đồng Hạo, giới thiệu Lâm Diêu cho bọn họ, ban đầu còn định giấu quan hệ giữa Lâm Diêu và Tư Đồ, ai ngờ Trương Ny đã nhanh miệng, “Hai người ở một phòng đi, tôi cố tình để lại chiếc giường lớn đó, haha, buổi tối đừng ồn quá để người ta ngủ nữa nha ~”
Mã Hải Ba ngạc nhiên nhìn hai người, sắc mặt Đồng Hạo tối sầm đi.
“Tiểu Diêu, em tự quyết định đi.”
“Tôi vẫn nên ở một phòng.” Ở đây dù sao cũng có nhiều người lạ.
“Ừ, ở cạnh phòng anh được chứ?” Vào những lúc này, Tư Đồ vẫn tôn trọng mặt mũi của Lâm Diêu.
“Được, tôi vào sắp xếp đồ đạc trước, lát nữa…” Lâm Diêu không nói tiếp nữa, bởi vì hắn nhìn thấy một người, một chàng trai người lai anh tuấn tới khó có thể hình dung.
Mà lúc này Tư Đồ cũng nhìn thấy, thoáng kinh ngạc, chỉ trong chốc lát đã hồi phục dáng vẻ bình thường.
“Tôi giới thiệu một chút, đây là bạn làm ăn bên Pháp của tôi, Tả Khôn.
Tả Khôn, tôi đã đề cập với cậu rồi đó, Tư Đồ và Lâm cảnh quan.”
Ánh mắt của Tả Khôn vẫn luôn nhìn Tư Đồ, Lâm Diêu đã sớm nhận ra trong ánh mắt đó hằn chứa vẻ tham lam.
“Xin chào, tôi đã nghe Đồng Triết nhắc đến từ lâu, hy vọng chúng ta có khoảng thời gian ở chung vui vẻ.”
Tư Đồ cười không đáp, Lâm Diêu có vẻ nhận ra gì đó, bước tới cười thật đẹp!
“Tiếng Trung của Tả tiên sinh thật tốt, bình thường hay về đây lắm sao?”
“Không, tôi rất ít về đây.
Ba mẹ tôi đều là người Trung, cho nên quốc ngữ cũng xem như ổn.”
“Không biết Tả tiên sinh buôn bán cái gì?”
“Xuất nhập cảng tơ lụa.”
“Chắc là thương nghiệp thế gia, buôn bán tơ lụa hình như chỉ có gia tộc có chút lịch sử mới có thể nắm giữ, chuyến đi này, Tả tiên sinh nhất định sẽ nổi bật.”
“Lâm cảnh quan quá khen, trong giới buôn bán tôi vẫn là một người mới, muốn học thêm nhiều điều, chí ít Đồng Triết có thể tính là thầy của tôi.”
“Không biết ở Pháp tơ lĩnh tốt hay tơ lụa tốt?”
Tả Khôn thản nhiên cười nói, “Bán được nhất là vải nhung dệt nổi.”
“Xem ra là tôi nông cạn, Tả tiên sinh, chúng ta nói chuyện sau vậy.
Tư Đồ, vào phòng sắp xếp trước đi.”
Tư Đồ không vào phòng mình, mà theo chân Lâm Diêu vào phòng hắn.
Vừa mới đóng cửa lại, Lâm Diêu đã cho Tư Đồ một quyền.
Không hổ là Tư Đồ, vào những cơ hội này sao có thể bắt hụt, hắn nắm lấy quả đấm, kéo đối phương vào lòng.
“Em ghen cái gì, bây giờ ngoại trừ em ra, với bất kì ai anh cũng không có hứng thú.”
“Hừ, anh cũng đâu có ngu, nhìn ra họ Tả đó liếc mắt đưa tình với anh?”
“Chẳng phải anh nói rồi sao, trong lòng anh có em trấn giữ, ai cũng đừng hòng đến gần.”
“Ngoại hình của hắn xuất sắc như vậy, anh cũng không động lòng?”
“Trái tim đã bị em trộm đi từ lâu, làm gì có chỗ chứa ai nữa.
Anh nói rồi, trên đời này, anh chỉ yêu thương em thôi.”
Sến muốn chết, tên chết tiệt này dỗ ngon dỗ ngọt lại sến như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận, Lâm Diêu nghe hắn nói xong, lòng cũng nở hoa.
Dựa vào lồ ng ngực ấm áp của hắn, lời nói của Lâm Diêu, có chút không hợp với không khí ngọt ngào này.
“Tên Tả Khôn đó nói dối.”
Biết ngay cục cưng nhà mình không phải bé ngoan mà, lúc nãy mới khen người ta xong, giờ đã vạch trần người ta không chừa gì cả.
“Chỉ vậy thôi, em còn thấy gì?” Ôm hắn ngồi trên giường, tìm một vị trí thoải mái, để Lâm Diêu dựa vào lòng mình.
“Hắn nói cha mẹ đều là người Trung, nhưng nhìn mặt hắn, rõ ràng là con lai.”
“Tiểu Diêu, có khi ông bà của hắn có dòng máu ngoại quốc, em có cân nhắc tới chuyện di truyền cách một thế hệ chưa?”
“Không chỉ có điểm này.
Tôi hỏi hắn ở Pháp tơ lĩnh hay tơ lụa tốt, hắn lại nói vải nhung dệt nổi.”
“Làm sao?”
“Vải nhung dệt nổi là nước ngoài căn cứ theo kỹ thuật tơ lụa của chúng ta gia công mà thành, căn bản không cần nhập hàng, mà vải dung dệt nổi kém tơ lụa truyền thống, hắn là một tên tay ngang.”
“Em biết rõ về tơ lụa từ hồi nào vậy?”
“Trước đây có điều tra một vụ, lúc đó tra xét rất nhiều tư liệu về mặt này.”
Cầm bàn tay trắng nõn của hắn, Tư Đồ dùng đầu ngón tay ma sát.
“Anh càng để ý tại sao Đồng Triết mời hắn hơn, theo lý thuyết, đây là họp mặt bạn bè, nhưng với số phận là người của Đồng gia, tại sao hết lần này tới lần khác để người ngoài như bạn làm ăn dính vào? Xem ra, phải để Giang Vũ điều tra thêm một người.”
“Chờ lát nữa chúng ta tìm Đồng Triết hỏi thử, nhưng mà phải cẩn thận một chút.
Đồng Triết này có vẻ cũng có chuyện gạt chúng ta, tại sao hắn tìm Tả Khôn tới, trước đó lại không nói với anh, ở mặt này cũng không thông.”
“Người ở đây càng ngày càng nhiều, chúng ta tính lại một lần.
Đồng Triết, Đồng Nhã, Trương Ny, Đồng Hạo, Mã Hải Ba, Tả Khôn, thím Vương, chú Lương, còn có chúng ta, là mười người.”
“Loại bỏ Trương Ny, còn lại bảy người đều có tình nghi.”
“Đồng Triết và Đồng Hạo chắc không thể ở đây thường xuyên, bọn họ còn phải đi làm.
Là nhân viên nhàn nhã có thể ở lại, chỉ có Đồng Nhã, Mã Hải Ba, chú Lương và thím Vương, về phần Tả Khôn kia, chúng ta chưa biết rõ tình hình.”
“Anh đừng sờ lung tung, mau về phòng anh xếp đồ đi, sau đó ra ngoài xem thử.
Dù sao chúng ta còn phải nghiên cứu tình hình của Chu Văn.” Đánh vào bàn tay mò vào trong áo mình, nhưng thật ra Lâm Diêu cũng rất lưu luyến.
Đợi hai người trở lại phòng khách, mọi người đều đang ăn khuya.
Đồ ăn khuya là chè trôi nước, Lâm Diêu có vẻ cũng không thích ăn món này, chỉ muốn uống ly cà phê.
“Chú Lương, làm phiền chú đổi ly sữa nóng cho cậu ấy.
Tiểu Diêu, đừng quên lời bác sĩ dặn, không được uống cà phê! Đi thôi, Đồng Triết, chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Nói xong, Tư Đồ và Đồng Triết tạm thời rời khỏi