Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 14
“Tiểu Diêu…”
“Tư Đồ…”
“Anh nói trước đi.”
“Không, em nói trước đi.”
“Đầu năm nay Tả Khôn đã tới đây, lúc chúng ta ở hồ Cầm Tâm… Chẳng phải chúng ta đã từng đoán có người luôn theo dõi chúng ta sao, chẳng lẽ là hắn?”
“Anh cũng nghi ngờ như vậy, nếu quả thật là hắn, Tả Khôn có thể là người của tổ chức.
Anh đã kêu Giang Vũ điều tra thời gian và địa điểm hắn đến và ở thành phố, chờ có kết quả, chúng ta sẽ rõ ràng hơn.”
“Ok, chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện của Tả Khôn.
Có một việc, chúng ta phải nắm chặt thời gian.
Báo cáo có ghi, dấu chân dưới tầng hầm là size giày 42, mà căn cứ theo tổ trưởng lấy dấu giày của mọi người để đối chứng, không có ai phù hợp.
Tôi nghi ngờ, hung thủ nhất định là đã ném hoặc giấu đi đôi giày đó.
Ở đây là vùng ngoại ô, nửa đêm muốn ra ngoài phải đi qua hai cánh cửa bị khóa, hung thủ chưa chắc có thời gian xử lý, có lẽ đôi giày vẫn còn ở xung quanh đây.”
“Nếu muốn tìm, cũng phiền phức.” Nói tới đây, Tư Đồ đứng lên, “Tìm, tại sao không được, Đàm Ninh có thể lắp từng mảnh nhỏ lại, tại sao anh không tìm ra được đôi giày.
Từ lúc bị tổ trọng án bắt tới giờ, làm việc gì cũng không dám lười biếng, má!”
“Cũng không phải hòa thượng, má cái gì! Bị Đàm Ninh cảm động anh cũng không cần biểu hiện tích cực làm gì, bản thân anh muốn làm thế nào thì làm thế đó.”
Tư Đồ chân chó cười cười, còn nhào tới.
“Anh biết em không nỡ thấy anh vất vả, em cũng vậy.
Anh đoán Đông Minh chắc chắn cũng nhìn ra việc này, rất nhanh sẽ đến đây thôi.
Chúng ta vẫn nên dùng sức nội bộ đi.
Bây giờ anh phải đi tìm Diệp Từ, để hắn xem thử trong căn nhà này còn lối ra nào không, nếu như không có… Hung thủ nhất định là một trong số họ.”
“Bớt lề mề, mau đi tìm Diệp Từ đi, tôi còn phải đi tìm Đồng Hạo.
Hắn nhất định còn vài vấn đề không chịu nói, tôi phải cạy cho bằng ra.”
“Đi liền, để anh gọi Diệp Từ.” Nói xong, Tư Đồ lấy điện thoại gọi cho Diệp Từ, nhưng mà… “Bên Diệp Từ không ổn rồi, hình như bị kẻ thù lúc trước quấn lấy.”
“Vậy còn chờ cái gì nữa, mau đi đi.
Lúc này anh không tới giúp hắn, ai giúp hắn?”
“Hắn có cần anh giúp không?”
“Cần hay không là một chuyện, anh có đi giúp người ta không là chuyện khác! Chẳng phải anh đi sai người ta làm việc sao?”
“Rồi rồi rồi, anh đi anh đi.” Tư Đồ vui vẻ, vợ yêu nhà mình thật thấu tình đạt lý, yêu muốn chết!
Chờ Tư Đồ đi rồi, Lâm Diêu lúc này mới nhớ ra, hình như hắn có chuyện muốn nói với mình?
Đồng Hạo đang ở trong phòng đọc sách, lúc mở cửa nhìn thấy Lâm Diêu, ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn.
“Tôi có thể vào không?” Lâm Diêu lễ phép hỏi.
“Mời vào.”
Trong phòng sạch sẽ, có một chiếc laptop, một vài tài liệu và hai chiếc di động, trên tủ đầu giường còn có một ly nước cam.
“Đồng Hạo, bây giờ tôi không còn nằm trong tổ trọng án.”
Không rõ tại sao Lâm Diêu lại nói câu này, Đồng Hạo có chút phản ứng không kịp.
“Tôi đắc tội với vài nhân vật lớn, bị giáng chức xuống làm một giáo viên hữu danh vô thực ở trường cảnh sát.
Bây giờ cậu không phải nói chuyện với một cảnh sát, chỉ nói chuyện với một người cùng cảnh ngộ.
Cậu có thể không nói, cũng có thể đuổi tôi ra ngoài, nhưng cứ như vậy, vụ án sẽ bị phá trễ thêm một ngày, bây giờ đã có hai người chết, một người mất tích, thời gian đối với chúng tôi mà nói, vô cùng quan trọng.”
“Có liên quan gì đến tôi?” jongwookislove.wordpress.com
“Bây giờ cậu cũng bị cuốn vào.
Vụ án này một ngày còn chưa xong, cậu cũng không có cách trở về làm việc bình thường.
Cảnh sát sẽ giám sát cậu 24 tiếng, điều tra cậu, thậm chí là bắt cậu về thẩm vấn.”
“Khi dễ tôi không biết luật? Tôi chỉ là kẻ tình nghi thôi, sao bị cảnh sát thấm vấn được?”
“Sai.
Dưới tầng hầm chúng tôi phát hiện dấu chân của hung thủ, là giày da nam size 40.
Ở đây chỉ có một mình cậu mang size 40 thôi.” Được rồi, mình nói dối, để xem hắn có cắn câu không.
Đồng Hạo kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, “Sao có thể, lẽ nào tôi mang size giày 40 thì bị tình nghi lớn nhất sao?”
“Vụ án này rất phức tạp, tôi chỉ có thể nói, về dấu giày, cậu bị tình nghi lớn nhất.
Cậu là một người làm ăn, phải biết lúc nào nên giữ lợi ích và danh dự của mình, nếu cậu cứ giữ thái độ như vậy, bị người của tổ trọng án mời đi uống trà chỉ là chuyện sớm muộn.”
Qua một lúc lâu…
“Cậu, cậu muốn biết cái gì?”
“Tại sao cậu lại sợ Đồng Triết?”
“Từ nhỏ tôi đã sợ anh ta, trong gia tộc chúng tôi, quan niệm người trên người dưới rất mạnh, anh ta là con trưởng, trong số những người cùng thế hệ, anh ta là trời.
Lúc nhỏ khi ăn mừng năm mới, chúng tôi không có tư cách lên bàn lớn ngồi, chỉ có mình anh ta là được.
Đây là một thói quen được truyền thụ từ lâu, không, nên nói là quan niệm mới đúng.
Đồng Triết người này, bình thường rất nghiêm khắc với mấy đứa em chúng tôi, cười nói tùy tiện là không được, Đồng Nhã xem như là em gái anh ta, thật ra cũng rất sợ.
Chỉ là Đồng Triết rất thương cô em gái này, chỉ cần Đồng Nhã đừng quậy quá, trên cơ bản anh ta cũng không quản lý.”
“Tối qua lúc tới nhà bếp, thật sự không nghe thấy gì sao? Đồng Hạo… Tôi có thể đồng ý với cậu, những lời này tuyệt đối không nói với bất kì ai trong Đồng gia hay Chu gia.
Nói đi.”
“Tôi… tôi… Ba giờ sáng lúc tôi tới nhà bếp, vừa lúc đi ngang qua cửa phòng Đồng Triết, có nghe thấy một câu.”
“Câu gì?”
“Anh không giữ lời hứa.”
“Ai nói?”
“Nghe không rõ, tôi chỉ nghe thấy giọng nam, là Đồng Triết hay ai thì tôi nghe không rõ.”
“Cậu chắc chắn là vào 3:00 sáng?”
“Thời gian cụ thể tôi không dám chắc, nhưng lần cuối tôi ở trong phòng có nhìn đồng hồ là 3:00, sau đó đi vệ sinh, đi xong thì ra ngoài.”
“Sau đó?”
“Tôi không để ý, tôi không dám đi nghe trộm, lỡ như Đồng Triết phát hiện, cũng không phải chuyện đùa.”
“Tại sao buổi sáng không nói?”
“Lúc đó chỉ có Tư Đồ, hắn hỏi chúng tôi thời gian ra vào.
Đồng Triết nói buổi tối không có ra ngoài, cũng chưa từng gặp ai, rõ ràng là nói dối, tôi không muốn tự tìm phiền phức, cho nên không nói.
Sao cậu biết tôi có chuyện giấu diếm?”
“Bởi vì lúc cậu khai, nói chuyện quá lưu loát, giống như đã nghĩ xong từ lâu.
Lúc Tư Đồ hỏi cậu chuyện liên quan tới Đồng Triết, cậu phản ứng quá mạnh, tôi biết cậu có vài vấn đề chưa nói.
Đồng Hạo, cậu cẩn thận nhớ lại, giọng đó giống của ai?”
Đồng Hạo cố gắng suy nghĩ cả buổi nhưng vẫn không ra.
“Rất xin lỗi.”
“Không sao, cậu đã giúp tôi nhiều lắm rồi.”
Rời khỏi phòng Đồng Hạo, Lâm Diêu vẫn suy nghĩ mãi, đêm khuya, Đồng Triết còn gặp ai? Là đối phương hay là Đồng Triết nói?
“Anh không giữ lời hứa.” jongwookislove.wordpress.com
Một câu như vậy, liền biểu hiện, người nọ có thỏa thuận với Đồng Triết, nhưng một trong ai làm lại trái với thỏa thuận.
Là chuyện gì? Và là ai?
Người ở đây đều có quan hệ với Đồng Triết, mà nếu nói lợi và hại, chỉ có Mã Hải Ba và Tả Khôn, cho nên, đối phương nhất định là một trong hai người! Vậy bọn họ rốt cuộc thỏa thuận cái gì? Vì điều gì mà nuốt lời?
Chẳng lẽ trong hai người đó, có một người giết chú Lương? Nếu suy luận chính xác, vậy có thể khẳng định thêm một điều, Đồng Triết biết ai là hung thủ!
Nhưng ở đây có mâu thuẫn rất lớn.
Trước đây Đồng Triết tại sao muốn tìm Tư Đồ, còn không thể chờ nữa? Sau khi theo Đồng Triết đến đây, chỗ nào cũng lộ ra vẻ kì lạ, nếu hắn biết hung thủ là ai, hoặc tham gia phạm tội, vậy hắn còn tìm Tư Đồ để làm gì?
Có phải sau khi tới nhà cũ, Đồng Triết mới nhận ra mình bị động, dây dưa với hung thủ, tiến hay lùi không phải do hắn? Đồng Hạo có nói, trong Đồng gia vị trí của Đồng Triết giống như trời, ai có thể uy hiếp được hắn? Mã Hải Ba? Không có khả năng, người kia mặc dù cũng có đầu óc, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Đồng Triết! Nhưng mà nếu như Mã Hải Ba nắm trong tay bí mật của Đồng Triết, vậy thì đừng bàn tới nữa.
Sẽ là Mã Hai Ba chứ? Trong đêm xảy ra vụ án, hắn và bạn nói chuyện phiếm bằng video call tới gần sáng, hắn có phải hung thủ không thì còn chờ một bước xác nhận, nếu như hắn có nửa tiếng, không, 15 phút thôi, cũng đủ để giết chú Lương!
Hay là Tả Khôn? Thái độ của Tả Khôn rất thoải mái, có vẻ như không hề lo lắng chuyện mình bị nghi ngờ, người này quá thông minh không suy xét được.
Nhưng cũng vì thế, hắn bị tình nghi không ít.
Hắn che giấu mục đích thật sự đến nơi này, là vì điều gì? Lúc vụ án xảy ra, hắn không có bằng chứng ngoại phạm, cho nên, người đầu tiên phải cẩn thận điều tra là hắn!
Xoa xoa mi tâm, Lâm Diêu đột nhiên nhớ tới cái ôm ấm áp của Tư Đồ.
“Hư hỏng, hư hỏng, không có việc gì nhớ tới cái đó làm gì!” Phát giác hồn mình đã bay sang giường ai đó, lập tức hô to, cũng không biết có phải là dục cầu bất mãn hay không.
Vừa bỏ qua suy nghĩ sai lệch trong đầu, hắn bắt đầu suy nghĩ đến Tư Đồ và Diệp Từ có gặp phiền phức gì không, nếu như người yêu của hắn là người khác phái, vậy thì gọi điện thể hiện chút quan tâm cũng không có gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại đi tìm một thằng đàn ông tính tình hỏng bét, biết hai người đó hợp lại thì đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi, còn có thể gặp phiền phức gì, gọi điện thoại căn bản chỉ là hành động nhàm chán, ngoài ra còn mang vẻ nghi ngờ của bà mẹ.
Lát nữa, Tư Đồ sẽ gọi tới nói rõ tình hình.
Đột nhiên phát hiện bản thân có chút nhàn hạ, quyết định lần thứ hai tới Phật đường xem lại hiện trường.
Ở đây tràn ngập không khí áp lực, chẳng bao lâu trước đây có một thi thể nằm dưới đất, một sinh mạng bị lấy đi, tất cả đáp án và nguyên nhân đều cần bọn họ tìm ra, cho người chết một lời ăn nói.
Ngẫm lại căn phòng của người chết gọn gàng, Lâm Diêu có thể khẳng định, giữa đêm người chết rời khỏi phòng là quyết định từ sớm.
Vậy tại sao ông lại muốn ra ngoài, định làm cái gì? Có phải nửa đêm muốn pha cà phê cho Đồng Triết nên mới đi ra, nhưng tại sao lại có mặt ở Phật đường? jongwookislove.wordpress.com
Trong báo cáo khám nghiệm thi thể,