Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 4
Tư Đồ vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên bật dậy, bị Lâm Diêu nhìn với ánh mắt “Không có chuyện của anh” ngăn lại, biết là hắn thương mình, đành tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tạm thời làm đứa trẻ ngoan theo ý hắn vậy.
Dương Lỗi thấy Tư Đồ lại dựa vào lưng ghế nhắm mắt, trong chớp mắt khí tức lạnh lùng xẹt qua.
jongwookislove.wordpress.com
Thứ ở trước mặt không nhiều, hộp thuốc, một ly nước, chỉ còn vài cuốn sách công thức.
Lâm Diêu đầu tiên cầm hộp thuốc lên xem, tìm thấy bên trong chỉ có thuốc tiêu chảy, sau khi xem cẩn thận, cầm ly nước lên hỏi, “Có kết quả dấu vân tay chưa?”
“Có dấu vân tay của thím Vương và Đồng Hạo.” Một cảnh sát nói.
Lâm Diêu không hỏi tiếp, hắn chỉ nhìn vật chứng trước mặt một lúc…
“Tại sao chỉ có một ly nước?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao chỉ có một ly nước? Sau khi tôi thu thập tất cả cái ly trong phòng mọi người, thím Vương liền bỏ vào phòng mỗi người một cái ly khác.
Hôm đó Đồng Hạo xin nước muối, là thím Vương đưa cho hắn ở dưới bếp, Đồng Hạo mang về phòng uống, vậy trong phòng hắn phải có hai ly mới đúng.
Tại sao chỉ có một?”
Lâm Diêu còn chưa dứt lời, mọi người đã mở to mắt nhìn, ngay cả Tư Đồ đang dưỡng thần cũng bật dậy ngồi ngay ngắn.
Dương Lỗi không giống mọi người nhìn chằm chằm vật chứng, mà là nhìn mặt Lâm Diêu, biểu hiện nói không ra được.
“Chúng tôi vào phòng Đồng Hạo chỉ phát hiện một ly nước, chuyện cậu nói đây là lần đầu tiên tôi biết.” Cát Đông Minh cũng thấy có chút vấn đề, đứng dậy đi về phía Lâm Diêu, nhìn vật chứng nhíu mày.
Lâm Diêu không quan tâm tới tâm trạng của mọi người, tiếp tục suy luận, “Hôm đó Đồng Hạo bị tiêu chảy tuyệt đối không đơn giản, nhất định có người bỏ độc, vậy chiếc ly biến mất có thể dùng để uống thuốc, tiếp theo… Đồng Hạo, không có đòi thuốc từ bất kì ai, bởi vì trong hộp thuốc hắn mang theo có thuốc tiêu chảy… Nếu như hộp thuốc đó căn bản không phải do hắn mang tới, có lẽ nên nói là thuốc tiêu chảy bên trong không phải của hắn… Tổ trưởng, kiểm tra thuốc tiêu chảy chưa?”
“Rồi, không có vấn đề gì.” Lúc Cát Đông Minh nói chuyện, mở máy vi tính xách tay cho Lâm Diêu xem.
Lâm Diêu thấy rất rõ ràng, trong hộp thuốc có bốn ngăn, ba mươi sáu viên thuốc, lúc hộp thuốc được phát hiện, bên trong còn bốn viên, những viên khác đều đã kiểm tra, không có gì bất thường.
Lâm Diêu gần như chìm vào suy nghĩ của mình, quên tất cả mọi người xung quanh, có rất nhiều kết quả suy luận tiến nhập vào đầu hắn, không ngừng bác bỏ những cái sai, một lần nữa thành lập, hắn không ý thức bản thân có lúc lầm bầm, thỉnh thoảng thì ngừng lại, kéo lấy ánh mắt vội vàng của mọi người, nhưng không có ai dám cắt ngang suy nghĩ của hắn, chỉ có thể nhìn hắn như bước vào thế giới khác.
“Thay đổi cách nhìn, làm vậy chính là hủy bỏ chứng cứ… nếu tính theo mánh cũ… hung thủ của vụ Đồng Hạo là…”
“Tiểu Diêu!”
Một tiếng gọi của Tư Đồ làm mấy người giật mình, Lâm Diêu cũng thoát khỏi không gian của mình, nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, trong lòng còn sợ hãi.
“Tất cả thiết kế của hung thủ rất chặt chẽ với nhau, từ hiện trường của Mã Hải Ba, việc cấp bách chúng ta phải làm là tìm bằng chứng hữu lực.”
Đôi mắt to xinh đẹp nhìn Tư Đồ, không gợn sóng mà rất tự nhiên, nhưng mà Lâm Diêu nghe Tư Đồ nói xong, dừng mới giây mới đáp lại, “Vậy thì, chúng ta xem nhà Mã Hải Ba trước đi, về phần vụ án trúng độc của Đồng Hạo, có lẽ đợi tới cuối rồi nói sẽ có lợi hơn.
Tổ trưởng, ý của các anh thế nào?” jongwookislove.wordpress.com
Cát Đông Minh mang vẻ mặt lạnh lùng quan sát bọn họ, nói, “Bản thân tôi thì đồng ý, tổ trưởng Dương, còn cậu?”
Dương Lỗi quan sát thái độ mọi người xung quanh, hình như chỉ có hắn là không chịu thôi.
“Tổ trưởng Dương, trình tự phá án của Lâm Diêu bọn họ không giống chúng ta, nhưng bọn họ biết nhiều chuyện mà chúng ta không biết, chúng ta có thể để bọn họ trợ giúp một chút không?” Người lên tiếng là thuộc hạ đắc lực của Dương Lỗi, hắn tự tin có thể tạo được tác dụng nào đó.
“Tất nhiên là vậy, đi xem thử đi.” Dương Lỗi biết không nên chọc giận nhiều người, từ khi Tư Đồ xuất hiện, không, phải nói là từ khi Lâm Diêu đến tổ chuyên án nổi dậy, quyền khống chế đã rơi vào tay đối phương.
Nhóm người rời khỏi nhà cũ, chỉ có ba cảnh sát được Dương Lỗi phân ở lại canh gác.
Trước khi lên xe, Dương Lỗi nhìn thoáng qua Tư Đồ đang vỗ lên lưng Lâm Diêu đưa lên xe, nghiêng đầu hỏi Cát Đông Minh, “Tại sao Tư Đồ lại gạt lời Lâm Diêu?”
Cát Đông Minh không trả lời, bản thân cũng nhìn thấy chiếc xe thể thao nổ máy, có lẽ Dương Lỗi ở phía sau không nghe thấy một câu mà hắn nói rất nhỏ: “Vì chúng ta là cảnh sát.”
Hơn một tiếng sau, mọi người dừng xe trước tòa nhà của Mã Hải Ba, Cát Đông Minh phát hiện gần đó còn một xe cảnh sát, không biết là ai đang ở hiện trường.
Sau khi xuống xe, Tư Đồ nhìn xung quanh một chút rồi dẫn Lâm Diêu lên lầu.
Người đầu tiên vào nhà Mã Hải Ba là Dương Lỗi, hắn nhìn thấy Lưu Hán Chu và Đàm Ninh, còn bất ngờ gặp Mã Hải Ba.
“Sao hắn lại ở đây?” Dương Lỗi hỏi.
“Hôm nay là ngày giỗ cha hắn, chúng tôi mới từ nghĩa địa về, hắn nói muốn về nhà thay quần áo.” Đàm Ninh vừa gật đầu với đám Tư Đồ, vừa trả lời Dương Lỗi.
“Ai quyết định? Sao tôi không biết?”
“Là tôi, lo các cậu điều tra án bên nhà cũ nên không gọi xin chỉ thị.
Lão Dương, tôi chắc thì có quyền này chứ?” Lưu Hán Chu mặt lạnh nói.
“Tôi không phải nói không tin các anh, nhưng có hành động gì thì cũng phải báo với tôi một tiếng.
Tiểu Đàm, cậu kêu người đưa Mã Hải Ba vào phòng ngủ, chờ chúng ta kết thúc thì đưa về bệnh viện.” jongwookislove.wordpress.com
Đàm Ninh kêu anh em đưa Mã Hải Ba đi, lúc đi ngang qua Tư Đồ, hắn nói, “Người anh em, cậu là kẻ tình nghi xui xẻo nhất mà tôi biết.”
Sắc mặt của Mã Hải Ba trắng bệch khi nghe Tư Đồ nói, sau đó bị cảnh sát đẩy vào phòng ngủ.
Dù cho đối mặt với đông đảo cảnh sát, Tư Đồ vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo bất tuân, hắn lười biếng dựa vào sô pha đốt điếu thuốc, nhìn cả đám đang chờ, mở miệng.
“Những tinh anh của tổ chuyên án đều ở đây hết rồi, tôi chỉ là một thám tử nhỏ nhoi còn lười biếng.
Các vị, có bất kì câu hỏi gì thì hỏi cố vấn Tiểu Diêu của tôi, tôi ngủ một lát đây.”
“Hả?” Cát Đông Minh trợn tròn mắt, con mắt muốn rớt ra ngoài!
“Cậu!” Dương Lỗi tức giận tới đầu to.
“Hừ!” Lưu Hán Chu mang thái độ coi thường.
Nói ngủ là ngủ, Tư Đồ đốt hai điều thuốc chỉ để làm rơi tàn thuốc, đầu lọc thì dập tắt trong gạt tàn, căn bản không quan tâm mọi người có phản ứng gì.
Cát Đông Minh không nhịn được lén đạp Lâm Diêu một cái, thật ra mang ý bảo, “Đi quản lý cái thằng kia giùm đi!”
Lâm Diêu liếc Cát Đông Minh một cái, đi tới chỗ Tư Đồ, nắm áo nói, “Não bị úng nước rồi hả, qua bên kia sô pha bự hơn ngủ mới đã chứ!”
Tư Đồ cười hì hì đứng dậy, dưới ánh mắt không tin nổi đi qua sô pha lớn, nằm xuống thoải mái.
“Tôi có thể giết họ chưa?” Đàm Ninh ít có khi nào như lúc này.
“Không được ra tay ở nơi công cộng.” Ánh mắt của Cát Đông Minh còn nghiêm túc hơn cả Đàm Ninh.
Bên Tư Đồ phát ra hơi thở có quy luật, ngủ rất nhanh cũng rất ngoan, tất cả mọi người muốn hỏi bản thân hắn hoặc Lâm Diêu, thần kinh của người này có giống người thường không vậy?
Lâm Diêu cởi áo khoác đắp lên cho Tư Đồ, xoay người khó khi nào thấy được nụ cười của hắn, “Mã Hải Ba đã nói, hôm đó Tư Đồ từng dùng dao uy hiếp hắn ở đây, sau đó bọn họ nói chuyện chưa tới ba mươi phút, Tư Đồ đã đi.
Là như thế đúng không?”
“Đúng.” Cát Đông Minh thở phì phò nói.
“Vậy hắn có nhắc trước Tư Đồ còn một vị khách khác không?”
Dương Lỗi nhịn không được hỏi Lâm Diêu, “Cậu có bằng chứng gì chứng minh trước Tư Đồ còn một người khác tới tìm hắn?”
“Hoàn toàn không có.”
Không chỉ Dương Lỗi, có rất nhiều người đều rút gân.
“Chứng cứ duy nhất đã bị mất.”
“Cậu nói ly trà?” Dương Lỗi nhìn thoáng qua Cát Đông Minh, không biết hắn có ý gì.
“Thế nào, bây giờ công khai hết được chưa?” Lâm Diêu biết, chuyện ly trà vẫn chưa được công khai trong tổ chuyên án.
Cát Đông Minh cào tóc, bước lên một bước.
“Tối qua mở cuộc họp, mang tất cả chi tiết ra thảo luận lại lần nữa.”
Nói cách khác, dưới tình huống bất đắc dĩ, ba tổ trưởng công khai bí mật này, tất nhiên nói thế thì tốt quá rồi.
“Chuyện ly trà lát nữa chúng ta sẽ nói sau.
Trước xem mấy chỗ đáng ngờ ở hiện trường.
Thứ nhất, điện thoại bàn để trên tủ giày, thứ hai, vết trầy trên nam châm hút cửa, thứ ba van của bình gas.
jongwookislove.wordpress.com
Chúng ta nói về điểm thứ ba trước, van bình gas là loại mới có dạng van mẹ, nói cách khác, khi bị xì bình gas, van mẹ sẽ tự động đóng lại.
Trừ khi van mẹ cũng bị mở mới xảy ra hiện tượng xì bình gas.
Các anh cũng kiểm tra qua bình gas, không có dấu vết hư hại, nói chính xác là, hung thủ mở cả hai van.
Cái này có kì lạ quá không, rõ ràng người bị hại ở trong phòng, đồng thời còn giữ trạng thái thanh tỉnh, tại sao hung thủ có thể mở van mà không bị phát hiện? Đừng nóng, nghi vấn này, đáp án nằm ở điện thoại bàn đặt trên tủ giày.
Mọi người đều nhìn thấy chứ, sạc pin của điện thoại vô tuyến nằm trong phòng ngủ, bình thường điện thoại được để trong phòng ngủ, nhưng tại sao hôm đó lại nằm ở tủ để giày? Thật ra, người đến trước Tư Đồ sau khi nói chuyện với Mã Hải Ba xong đứng dậy cáo từ, Mã Hải Ba tiễn người đó ra cửa, người này lợi dụng điện thoại giấu trong túi bấm gọi vào điện thoại bàn, lúc đó, chắc người đó nói là ‘Tôi đóng cửa cho, đi nghe điện thoại đi’.
Chờ Mã Hải Ba quay lại phòng ngủ, người kia cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào bếp.”
“Bếp? Điều này không có khả năng, chúng tôi đã lục soát nhiều lần, căn bản không có vết tích có người trốn.” Người cảnh sát vừa nãy nói.
“Vậy có điều tra đằng sau cửa chưa?”
“Đương nhiên là rồi, nơi đó sao lại không kiểm tra được, kết quả giống nhau.
Theo lời Mã Hải Ba nói, sau khi Tư Đồ đi, hắn từng xuống bếp một lần, nếu như cậu nói có người trốn trong bếp, hắn nhất định sẽ phát hiện.
Cho dù là trốn sau cánh cửa, chỉ cần Mã Hải Ba xoay người lại, là có thể thấy rõ đối phương.”
“Đúng vậy, lúc tôi vào bếp, có nhìn thấy một lon trà, chắc là sau khi người kia đi, Mã Hải Ba cầm về bếp.”
“Tiểu Lâm, suy luận của cậu có chút sai rồi, nếu quả thật có người trốn ở đó, người này sau khi đi, Mã Hải Ba muốn dọn dẹp ly trên bàn, nhưng tại sao không mang vào bếp?” Cát Đông Minh có chút không rõ, may mà không đi nghiên cứu, dù sao Lâm Diêu cũng sẽ giải thích thôi.
“Rất đơn giản, vì lúc đó Mã Hải Ba đang cầm điện thoại, đang hỏi ‘ai vậy’, tay kia thì chỉ có thể cầm vật khác là lon trà.”
“Nói vậy cũng không hoàn toàn giải thích gì cả, Mã Hải Ba có thể quay lại phòng khách lấy ly trà, với lại, nếu Mã Hải Ba đã vào bếp, sao không nhìn thấy người trốn trong đó?” Câu hỏi đặt ra càng ngày càng nhiều, không biết Lâm Diêu đối mặt