Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 2
Đường Sóc được Lâm Diêu xác nhận suy đoán, vội vàng chạy đi.
“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?” Cô gái lúc nãy không để Lâm Diêu vào mắt, bây giờ tương đối lễ phép hỏi.
“Lâm Diêu.” Lâm Diêu vẫn lạnh lùng như cũ.
“Lâm tiền bối cũng trong tổ trọng án, sao trước đây em chưa gặp nhỉ? À em là Dương Sảnh.”
“Em là Vương Phương.” Một cô gái khác cũng tự giới thiệu.
“Lâm tiền bối anh thật lợi hại, Phòng Dịch Ninh em thật bội phục.”
Ba người mới lại chạy theo v3 vãn Lâm Diêu, chỉ riêng Chu Thành là đứng một bên nhìn.
Lúc nói chuyện, Dương Sảnh có chút kích động, đỏ mặt nhìn Lâm Diêu.
“Lâm tiền bối, sau này xin chỉ dạy chúng em nhiều hơn.
Em nhất định sẽ học giỏi hơn Tiểu Đường ca.”
Lâm Diêu nghĩ thầm, chỉ bằng cô nhóc chẳng biết gì như cô mà cũng đòi so sánh với Đường Sóc? Ra đời kiếm thêm kinh nghiệm rồi hẳn về nhìn bóng người ta mà nỗ lực thêm.
Dương Sảnh nhìn Lâm Diêu không có phản ứng gì liền thêm vào một câu.
“Em nói thật, nếu anh dạy em, nhất định sẽ có thành tựu hơn Tiểu Đường ca nhiều.”
Lâm Diêu nổi giận.
“Tôi cũng chẳng dạy Tiểu Đường gì cả, Tiểu Đường chỉ cần nhìn qua một cái đã biết đây không phải hiện trường đầu tiên, còn cô?”
“Em chưa có kinh nghiệm mà.” Cô gái lè lưỡi, nhìn rất bướng bỉnh.
“Đây không phải vấn đề kinh nghiệm, mà là chỉ số thông minh của cô thấp! Tâm không đủ tỉ mỉ, mắt thiếu tầm nhìn, não không đủ nhanh!” Nói xong, Lâm Diêu xoay đầu nói với Đàm Ninh, “Đàm tử, tôi về đội trước tra chút tài liệu.
Hiện trường quá kì lạ, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Ê khoan đã.
Cậu gọi cho đội trưởng trước đi.
Tôi qua chỗ Đường Sóc thẩm vấn lão Khuê.
Nếu ông ta thật sự táy máy vào hiện trường… vậy thì quá kì lạ.”
Lâm Diêu biết, Đàm Ninh cũng chú ý tới nghi ngờ của hắn, vì vậy hắn vừa gọi cho Cát Đông Minh vừa rời khỏi hiện trường vụ án.
“Tưởng mình là ai! Chẳng phải chỉ tìm được manh mối thôi sao, có gì đặc biệt đâu! Chưa thấy ai ăn nói khó nghe như anh ta, tui cũng là nữ mà, phải cho chút mặt mũi chứ.” Dương Sảnh nhìn về hướng Lâm Diêu biến mất thở phì phò oán trách.
“Cô bé, đừng chọc Lâm Diêu, sẽ bị giáo huấn đó.” Đàm Ninh cười nói.
Lâm Diêu lên sàn hiện diện với người mới, trên cơ bản bị cho là một tiền bối không có tình cảm, quá tự cao tự đại, mồm miệng ác độc.
Trong phòng làm việc, Đường Sóc mở cửa phòng thẩm vấn, mặt mày hơi ủ rũ bước ra.
“Sao thế?” Lâm Diêu mới trở về, hỏi.
“Em không thẩm vấn được, không có chút uy nghiêm gì hết.
Ông ta chẳng sợ em gì cả… Em có nên trộm thuốc của Đại Binh ca thử không?”
Lâm Diêu thấy buồn cười, tay cầm xấp tài liệu đánh vào đầu Đường Sóc.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Cát Đông Minh hấp tấp từ phòng thẩm vấn chạy ra, hét vào văn phòng.
“Họp!”
Trong phòng họp, Cát Đông Minh cầm gì đó trong tay nói với mọi người, “Người chết tên là Triệu Thiên Minh, là quản lý của câu lạc bộ Babylon.
Lão Khương đã đi liên lạc, bên kia sẽ có người tới nhanh thôi.
Chúng ta thảo luận vấn đề này trước.
Thời gian tử vong là từ 2:00 tới 3:00 sáng, nguyên nhân cái chết là nghẹt thở.
Ở hiện trường phát hiện dấu chân, là của người báo án Trương Khuê, chỗ này quá kì lạ! Tại sao hung thủ không để lại dấu chân? Người của chúng ta…”
Đúng vậy! Đó là chỗ Lâm Diêu thấy lạ! Lão Khuê phá hư hiện trường, để lại dấu chân trên mặt đất, nếu ông ta không vào đó, vậy trên đất đầy bụi sẽ không có một dấu chân! Hung thủ đi vào bằng đường nào? Rồi làm cách gì đi ra? Lâm Diêu đang suy nghĩ thì có một người đột nhiên lên tiếng.
“Em có thể nói vài câu không?” Dương Sảnh ngồi gần cửa sổ là người đầu tiên lên tiếng.
Cát Đông Minh không muốn lãng phí thời gian nhưng cũng không thể đả kích lòng tin của xấp nhỏ.
Đổi trưởng đại nhân không thể làm gì khác hơn là khẽ gật đầu.
“Em nghĩ, hung thu chắc chắn là một abnormal (Dị thường)! Thi thể bị lột hết da, nói không chừng hung thủ còn từng giết qua người khác, đem xác bọn họ giấu trong nhà.
Căn cứ theo suy luận của em, chúng ta chắc hẳn phải bắt tay điều tra tất cả bác sĩ trong thành phố.”
Dương Sảnh sau khi nói xong, đắc ý ngồi xuống, trông như đang chờ được khích lệ.
Cát Đông Minh nháy mắt với Đàm Ninh, đơn giản khen tượng trưng vài câu.
Sau đó, Cát Đông Minh chuyển hướng về phía Lâm Diêu.
“Tiểu Lâm, cậu thấy thế nào?”
Lâm Diêu ngồi trong góc ngẩng đầu nhìn Cát Đông Minh, một lát sau mới nói.
“Bây giờ vẫn chưa rõ điều gì.
Hung thủ chắc là người có kinh nghiệm về y khoa.”
“Sao lại nói thế?”
“Tôi quan sát vết thương trên lưng thi thể, dấu thẳng tắp không một đường lệch, nếu không phải tay mổ già đời không thể nào làm được.
Mặt khác…”
“Lâm tiền bối, em không đồng ý với quan điểm của anh.” Dương Sảnh đột nhiên nói.
Cát Đông Minh nhẫn nhịn không phát hỏa, nghe Dương Sảnh nói với Lâm Diêu, “Hung thủ là một abnormal, máu lạnh, tàn nhẫn, còn vô cùng thong dong bình tĩnh, người như vậy giết người tất nhiên sẽ không run tay, vết thương không bị lệch không nói rõ điều gì cả.”
Cát Đông Minh nhìn Lâm Diêu, trong lòng nghĩ, con nhóc này nói như thế, coi chừng Lâm Diêu sẽ nổi giận.
Lâm Diêu không quan tâm tới người mới, có vẻ đã dồn hết chú ý vào việc giải thích.
“Mặc kệ lúc giết người, hung thủ bình tĩnh tới đâu, muốn lột một mảng da lớn của người cần phải có kỹ thuật nhất định.
Không phải ai cũng làm được, nếu còn ai có ý kiến thì mời qua phòng pháp y để được cố vấn.”
Dương Sảnh không hài lòng với lời giải thích của Lâm Diêu, len lén trừng mắt.
“Đội trưởng, lão Khuê nói thế nào?” Lâm Diêu tương đối quan tâm về vấn đề này.
“Lão Khuê này là một con ma bài, hôm vụ án xảy ra ông ta đi trốn chủ nợ, chạy vào tòa nhà đó, phát hiện thi thể ở lầu hai.
Lúc vụ án xảy ra cửa không khóa, ông ta phát hiện một bộ quần áo và ví tiền trước cửa, thấy tiền liền sáng mắt.
Căn cứ theo lời ông ta, lúc nhìn thấy thi thể rất sợ hãi, sau khi về nhà thì cứ thấy bất an, nhưng sợ chúng ta biết ông ta lấy quần áo và ví tiền nên khóa cửa lại.
Viện cớ sáng nay tình cơ chạy qua đó rồi báo cảnh sát, ngu ngốc quên mất để dấu chân ở hiện trường.
Nếu như…”
“Chứng tỏ lúc lão Khuê vào tòa nhà, hung thủ cũng đang ở gần đó!” Phòng Dịch Ninh cắt ngang lời Cát Đông Minh, có chút hưng phấn đứng dậy nói.
Cát Đông Minh liếc nhìn qua người mới, nói, “Điều này vẫn chưa chắc chắn được.
Tiểu Lâm, cậu có ý kiến gì không?”
“Chờ báo cáo bên pháp y rồi nói.
Bộ quần áo lão Khuê lấy đâu?”
“Tôi kêu Tiểu Đường đi lấy rồi, bây giờ phân công việc cụ thể.” Cát Đông Minh phân từng công việc cho mỗi người, cuối cùng phân lão Du dẫn đám tay mơ theo mình.
“Em muốn đi cùng Lâm tiền bối.” Dương Sảnh đứng dậy, chủ động xông pha giết giặc.
Những thành viên lâu năm của đội len lén nhìn sang Lâm Diêu và Cát Đông Minh.
Cát Đông Minh theo thói quen vò tóc, không đợi hắn lên tiếng, cửa phòng họp bật mở.
“Đội trưởng, người thân của người chết đã tới.”
Lâm Diêu đứng dậy, “Đội trưởng, tôi đi gặp trước.”
Nói xong Lâm Diêu đi ra cửa, Dương Sảnh định nối gót theo sau, “Lâm tiền bối, chờ em một chút.”
Lâm Diêu không quay đầu lại, nói, “Tôi không phải cô trông trẻ.”
Dương Sảnh lúng túng đứng giữa phòng họp, có rất nhiều người trộm cười.
Người thân của người chết ngồi trong văn phòng của Cát Đông Minh.
Đó là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, mập đến độ ngồi muốn gãy cả ghế, Lâm Diêu rót cho hắn một ly trà, đẩy tới trước mặt.
Tự giới thiệu xong, Lâm Diêu biết đây cũng không phải người thân của Triệu Thiên Minh, mà là cấp trên của hắn, tên là “Ngụy Bằng”.
Ngụy Bằng không tin nổi chuyện xảy ra với Triệu Thiên Minh, thậm chí còn yêu cầu muốn xem thi thể.
Lâm Diêu suy nghĩ một chút, hỏi Cát Đông Minh vừa quay về phòng.
“Ngụy tiên sinh muốn xem thi thể cũng được, nhưng mà… Tôi mong anh có thể chuẩn bị tâm lý.”
Ngụy Bằng nhìn Cát Đông Minh tựa như không hiểu lắm.
Chờ Ngụy Bằng theo Cát Đông Minh và Lâm Diêu vào phòng pháp y, hắn nhìn thoáng qua thi thể, sắc mặt liền xanh như tàu lá chuối!
Cát Đông Minh đỡ cánh tay Ngụy Bằng muốn đưa người ra ngoài, Ngụy Bằng nhìn thấy vết máu trên bàn giải phẫu xong, khiếp sợ biến thành người gỗ.
“Sao vậy?” Lâm Diêu hỏi.
“Hắn, sau lưng hắn… có phải… không có da không?” Lúc Ngụy Bằng nói, hai hàm răng như đánh vào nhau.
Cát Đông Minh nhìn thi thể, không đợi pháp y nói, hắn liền lật úp cái xác xuống.
Ngụy Bằng lao ra khỏi phòng giải phẫu, nôn mửa một trận!
Ngụy Bằng ngồi trong phòng của Cát Đông Minh một lúc lâu mới ổn định lại.
Lâm Diêu nhìn mặt hắn đã bớt xanh, liền hỏi, “Hình như anh biết gì đó?”
Ngụy Bằng đang cầm ly trà cũng run rẩy, lát sau…
“Các cậu có biết tính chất về câu lạc bộ của tôi là gì không?” Ngụy Bằng hỏi.
“Chắc cũng không mấy trong sạch.”
Ngụy Bằng đặt ly trà xuống, tiện thể bình lại tâm trạng của mình, “Bây giờ tiền không dễ kiếm…”
Nghe Ngụy Bằng giới thiệu, Lâm Diêu rốt cuộc cũng rõ câu lạc bộ Babylon là gì.
Câu lạc bộ Babylon, nơi này làm Lâm Diêu cảm thấy khó chịu.
Theo nền kinh tế đang ngày càng tiến triển, không ít thương gia nảy sinh ra nhiều ý tưởng mới để kiếm tiền, mà Ngụy Bằng tài giỏi sáng lập ra câu lạc bộ này, cũng nằm trong cái đống kì quái nọ.
Câu lạc bộ Babylon, một nơi để khách hàng phát ti3t! Chỉ cần bạn bỏ tiền, bạn có thể đánh người giả bên trong, có thể không chút kiêng kỵ phá nát cả căn phòng, còn có thể giết người mô phỏng, bắt chước tự sát, rồi còn một vài hành vi cực hạn khác!
Lâm Diêu ghét nơi này!
Ngụy Bằng cũng không nhìn ra biểu tình lạnh lùng của Lâm Diêu tỏ ra chán ghét, nói tiếp, “Nửa năm trước tôi mới mở một hạng mục khác, mô phỏng ba vụ án giết người, khách có thể chơi thông qua hình thức hạ trạm kiểm soát.
Sau khi giải xong toàn bộ là có thể nhận năm mươi ngàn tiền thưởng… Ở cửa ải cuối cùng, cũng chính là mô phỏng vụ án giết người, thi thể… là… là một người đàn ông bị nghẹt thở chết, sau lưng bị lột da.”
Cát Đông Minh và Lâm Diêu thất kinh! Ánh mắt nhìn Ngụy Bằng cũng thay đổi! Ngụy Bằng cũng bị dọa.
“Ngụy tiên sinh, anh nói người chết trong trò chơi cũng bị lột da giống như Triệu Thiên Minh?” Cát Đông Minh hỏi.
Ngụy Bằng gật đầu.
Ngụy Bằng là một người thẳng thắn, nói với bọn họ muốn dẫn hai người tới câu lạc bộ của mình xem phòng mô phỏng trò chơi giết người.
Lâm Diêu vội vàng cầm áo khoác và chìa khóa xe, không chờ bọn họ chạy ra cửa, mấy người mới không để ý trên mặt mình dán tờ giấy “gánh nặng”, đòi đi theo.
Cát Đông Minh cũng không nói gì, nghĩ để thanh niên xem nhiều hơn một chút cũng không có gì xấu nên đồng ý.
Nửa đường Lâm Diêu nhận được điện thoại của Đường Sóc, nói đơn giản về tình trạng quần áo của người chết.
Quần áo của người chết là một bộ tây trang Armani, cho dù là vải hay đường may đều là đẳng cấp, trong túi không có gì cả, không biết đã bị hung thủ cầm đi hay ban đầu đã như thế.
Đường Sóc còn nói nghe thấy mùi nước hoa cao cấp.
Sau khi bảo Đường Sóc mang về xét nghiệm, Lâm Diêu bọn họ cũng đã