Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.
Chương 2
“Người này đã biến mất! Ban đầu chúng tôi vốn không để ý, xem như hắn đã đi vào đêm đó.
Nhưng vấn đề là, chỉ có một chiếc xe, chiếc xe lại vẫn ở trong sân, không có xe không có khả năng rời khỏi.”
“Hay là hắn gọi người nhà tới đón?” Đường Sóc dựa vào ghế hỏi.
“Đây chính là chỗ khiến tôi nhức đầu nhất.
Lúc đó Tiểu Nhã gọi điện cho hắn, điện thoại vẫn tắt máy.
Tiểu Nhã liền lái xe về nhà, đợi tới tối hôm sau, người nhà của hắn gọi cho Tiểu Nhã, hỏi hai người đã về chưa.”
“Nói vậy, người nhà của hắn cho tới tối hôm sau cũng không biết hắn đi đâu? Người này tên gì?”
“Chu Tri Nhiên, là người nối nghiệp tiếp theo của xí nghiệp nhà họ Chu.
Sau đó, hai nhà chúng tôi cùng đi tìm, bất kể là gọi điện thoại hay tới những chỗ hắn thường tới để tìm, đều không gặp.
Không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải báo cảnh sát.”
“Các anh tới nhà cũ tìm là lúc nào?”
“Ngày thứ ba.”
“Lúc đó trên mặt tuyết có dấu chân của mấy người?”
“Chỉ có của Tiểu Nhã.”
Đường Sóc ở bên cạnh xen vào nói, “Lâm ca, chuyện này có chút phiền phức, anh ta nói nơi đó là nơi giao nhau của hai thành phố, theo lý thuyết, không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta.”
Lâm Diêu cũng nghĩ tới điều này.
“Không sai, chúng tôi đến sở cảnh sát của hai người báo án đầu tiên, sau đó mới biết, phải tới sở cảnh sát của thành phố Lâm Hải mới đúng.
Nhưng mà, bọn họ ghi lại, tới nhà cũ điều tra hồi lâu, cuối cùng nói rời nhà trốn đi.
Nhưng Chu gia đã xích mích với chúng tôi, chỉ biết đòi người, tôi đi đâu tìm người cho bọn họ? Bây giờ không có cách, tôi chỉ có thể nhờ bạn tôi giúp đỡ, là hắn giới thiệu Tư Đồ tiên sinh cho tôi.”
“Bạn của anh là ai?”
Đồng Triết suy nghĩ một chút, lấy điện thoại gọi cho một dãy số, sau đó nói, “Giúp tôi nói vài lời đi…” rồi đưa điện thoại cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu không hiểu, cầm lấy điện thoại, alo một tiếng, sau đó liền kinh ngạc.
“Hai người biết nhau? Hèn gì… Cũng không lâu nhỉ, giờ đang ở đây?… Rồi, lần tới tôi mời… Bên Tư Đồ tôi sẽ cố gắng, nhưng mà quyết định thế nào là quyền của hắn.”
Trả lại điện thoại cho Đồng Triết, thái độ của Lâm Diêu đã tốt hơn nhiều.
“Cô Đồng, lần cuối cô nhìn thấy Chu Tri Nhiên là mấy giờ?”
“Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, thấy anh ta cũng mới từ phòng vệ sinh ra, lúc đó là 3 giờ sáng.”
“Sáng hôm sau mấy giờ thì phát hiện không thấy hắn?”
“Gần 10 giờ.”
“Cô có nhớ tối đó mấy giờ tuyết ngừng rơi không?”
“Không nhớ rõ.”
“Sau khi cô không thấy Chu Tri Nhiên, đã đi tới chỗ nào tìm?”
“Tôi gọi trong nhà cũ rất lâu cũng không có ai đáp, liền ra ngoài tìm.
Phát hiện xe vẫn còn, nên đi tìm xung quanh, thấy xung quanh không có dấu chân nào liền nghĩ hắn kêu người nhà tới đón.”
“Nhà cũ cách âm tốt lắm à?”
“Không tốt, nhà cũ hơn trăm năm rồi, không thể tốt được.”
“Nếu buổi tối có xe tới, cô có chắc mình nghe thấy không?”
“Chắc chắn, vì phòng của tôi hướng ra ngoài sân, có tiếng xe nhất định tôi sẽ nghe thấy.
Mặt khác, mấy năm trước nhà cũ có sửa một lần, xây thêm tường rào, cửa lớn không có mật mã sẽ không mở được, ở bên trong cũng phải dùng mật mã mới mở được.
Chu Tri Nhiên lần đầu tiên đến nhà cũ, lúc đó chúng tôi chỉ lo nói chuyện, tôi còn chưa kịp nói mật mã cho hắn biết.”
“Tường rào và cửa lớn cao bao nhiêu?”
“Tường rào chừng 3m, cửa lớn thì có thể xem là tới đỉnh, chừng 4m.
Kiểu người như Chu Tri Nhiên không thể trèo ra ngoài được.”
Nếu có thể biết tuyết rơi tới mấy giờ, là có thể ít nhiều suy ra Chu Tri Nhiên có đi hay không, nhưng mà, chuyện đơn giản như vậy, cảnh sát phụ trách cũng không chú ý tới.
“Cảnh sát có nói tối đó tuyết rơi tới mấy giờ không?”
“Khoảng 1 giờ sáng.”
Kì lạ! 1 giờ sáng đã ngừng rơi, Đồng Nhã thấy Chu Tri Nhiên đi vệ sinh lúc 3 giờ, nói như vậy, Chu Tri Nhiên vẫn không rời khỏi đó! Nhưng tại sao Đồng Nhã không tìm thấy hắn?
“Cô Đồng, cô ở nhà cũ bao lâu thì về nhà?”
“Tôi đợi tới trời tối cũng không thấy hắn quay lại, nên lái xe về nhà, lúc đó hình như là… 16:30.”
“Chuyện hai người tới nhà cũ, có ai biết?”
“Người nhà của tôi, người nhà của hắn, đều biết cả.”
Tính từ ngày 16 tháng trước tới hôm nay cũng đã hai mươi mấy ngày, vẫn không tìm được Chu Tri Nhiên, có vẻ không phải trò đùa.
Nhìn biểu tình suy tư của Lâm Diêu, Đồng Triết đứng dậy, lần thứ hai đi tới trước mặt hắn, “Lâm cảnh quan, người của Chu gia cứ bám chặt, mỗi ngày đều tới đòi người, mẹ của tôi cũng vì thế mà ngã bệnh… Người là do Đồng gia chúng tôi lạc mất, chúng tôi có nhiệm vụ tìm Chu Tri Nhiên trở về.
Cho dù cậu dùng cách gì thuyết phục Tư Đồ tiên sinh, cũng phải nhận ủy thác này!” Nói xong, hắn cúi rạp người trước mặt Lâm Diêu.
Người này làm cái gì vậy! Lâm Diêu dùng tay không bị thương đỡ hắn dậy, “Vụ án của anh cũng không phải chuyện khó xử lý, chỉ cần thời gian, cảnh sát bên đó nhất định điều tra ra.
Anh cần gì phải tốn nhiều tiền tìm Tư Đồ?” Khi hắn biết bảng giá của Tư Đồ, rất nghi ngờ người này là chuyển kiếp của Chu lột da!
“Chúng tôi không có thời gian! Người của Chu gia cho chúng tôi mười ngày để tìm Chu Tri Nhiên, nếu không sẽ hủy tất cả hợp đồng với Đồng gia.
Đồng gia chúng tôi mất ít tiền lời cũng không sao, nhưng cứ như vậy sẽ có mấy trăm người thất nghiệp, chuyện kinh doanh cũng phải để ý thành tín, tôi không thể để công nhân của tôi thất nghiệp.”
Lúc Lâm Diêu đang rơi vào thế khó xử, đương sự cũng đã trở về!
“Tiểu Diêu, anh có mua món em thích… Đồng tiên sinh, sao anh lại ở đây?” Trong nháy mắt, ánh mắt của Tư Đồ lạnh đi.
Diệp Từ vừa thấy cảnh này liền vội vàng kéo tay Đường Sóc bỏ chạỵ, nhanh đến nỗi làm người ta hoa mắt.
“Tôi tới xin Lâm cảnh quan thuyết phục cậu.” Đồng Triết đúng mực nói.
“Anh đúng là có bản lĩnh, điều tra được tới Tiểu Diêu.
Tôi nói rồi, ủy thác của anh tôi sẽ không nhận, tôi cũng đã giới thiệu thám tử khác cho anh, đi tìm những người đó đi.”
“Không, bây giờ tôi chỉ tin tưởng cậu!”
Đau đầu! Không chỉ có Tư Đồ, Lâm Diêu cũng đau đầu.
Tư Đồ đặt túi đồ ăn xuống, “Sao anh lại nhây vậy? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có mình tôi là thám tử?”
“Bạn của tôi nói, chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
Nói tới đây, Lâm Diêu chen vào, “Tư Đồ, anh có thời gian mà, đi xem giúp Đồng tiên sinh xem?”
“Ai nói anh có thời gian, cả đời anh chưa bao giờ bận như vậy.”
Theo tình hình bây giờ, Đồng Triết rất có thành ý, đồng thời cũng rất ngoan cố.
Ban đầu còn nghe Đồng Triết và Tư Đồ nói chuyện, nghe được một nửa thì biết Tư Đồ giở trò, mặc kệ đối phương nói gì, hắn vẫn luôn không đồng ý.
Đồng Nhã ngồi bên kia nhíu chặt mày, nhìn mình chằm chằm như mình nợ tiền cô ta, hai anh em nhà này, đúng là gây phiền phức cho người ta.
“Tư Đồ tiên sinh, cậu thật cố chấp, chí ít cũng tới nhà cũ nhìn một cái rồi quyết định cũng không muộn mà.” Đồng Triết có chút vội vàng.
“Không có thời gian.” Thật thẳng thắn.
“Bây giờ chẳng phải rảnh sao, sao lại nói không có?”
“Không nhìn thấy người trên giường này, tôi sẽ không đi đâu hết.”
Lâm Diêu bắt đầu nhức đầu… lát sau.
“Tư Đồ, anh qua đây.”
Vợ nhà mình gọi, Tư Đồ như thú triệu hồi 24 tiếng, ngoan ngoãn đi qua.
Lâm Diêu liếc nhìn hai anh em nhà kia, nói nhỏ vào tai Tư Đồ, “Đi đi, chuyện này đối với anh không khó.
Đi sớm về sớm, buổi tối tôi cho anh ngủ trên giường.”
Đôi mắt của Tư Đồ trừng như chuông đồng! Trong ánh mắt có sự mạo hiểm nào đó không nói nên lời nhìn chằm chằm Lâm Diêu! Phải biết hơn nửa tháng nay, Tư Đồ đã n lần phấn đấu quên mình, tre già măng mọc, sống chết nhào lên giường, đều bị Lâm Diêu kiên quyết đạp một phát, dùng quyền vô địch bạc tình thụi cho một cái! Một câu ‘tối tôi cho anh ngủ trên giường’ không thể nghi ngờ chính là lời mê hoặc lớn nhất vũ trụ!
Thật ra, Lâm Diêu cũng không phải không muốn thân thiết với hắn, nhưng nơi này là bệnh viện mà, ở mặt nào đó, Lâm Diêu vốn có da mặt rất mỏng, làm sao có thể để Tư Đồ trèo lên giường muốn làm gì thì làm chứ, Lâm Diêu không đời nào tin vào câu “Anh sẽ không làm xằng bậy!” của ai kia.
Mấy ngày qua dốc lòng chăm sóc, đúng là có chạm vào trái tim Lâm Diêu, nhìn hắn từ chối tất cả ủy thác, toàn tâm toàn ý ở cạnh, điều này khiến Lâm Diêu thấy mình như đang ngâm trong hũ mật, cho nên, đây chỉ là mượn cớ thôi, tìm một mối nối có thể cho hắn danh chính ngôn thuận leo lên giường của mình.
Thông minh như Tư Đồ sao không hiểu tâm tư của người này, nhưng mà, bản lĩnh là phải làm tới nơi tới chốn.
“Đồng tiên sinh, việc này của anh xem ra cảnh sát sẽ có câu trả lời thuyết phục, tôi đi chỉ thêm phiền phức thôi.”
Người này, đúng là được tiện nghi sẽ bắt đầu ra vẻ.
Lâm Diêu vỗ vai hắn nói, “Đi đi, thời gian anh ở đây cũng bí muốn chết rồi, ra ngoài hoạt động đầu óc cũng tốt.
À tối về nhớ mua cho tôi bánh bắp, dạo này muốn ăn.”
Ít khi nào thấy mặt Tư Đồ nhăn dúm như vậy, dù sao hắn vẫn luôn tưởng sẽ được bên Lâm Diêu từng giây từng phút.
Lúc hắn đang xoắn quẩy thì Diệp Từ và Đường Sóc ở hành lang