Nước mắt ngập ở trong hốc mắt Lâm Thư Âm, cô cắn chặt môi cố nén cho nước mắt không rơi xuống, rõ ràng biết là có thể là Lâm Kiến Ba giở trò quỷ lại không thể phản bác.
Diệp Vô Phong cười lạnh nói: “Lâm Kiến Ba, anh thật sự là quá hèn hạ.
Thư Âm, em đừng buồn, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết.”
Tả Tiểu Thanh đang tức giận, bà ta hung ác trừng Diệp Vô Phong: “Đây là chuyện lớn nhà tôi có quan hệ gì với tên vô dụng nhà cậu chứ? Câm những lời nói dối đó lại, cầm bát đũa vào trong nhà bếp rửa đi!”
Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong im lặng không lên tiếng thu dọn bắt đũa, trong lòng không vui vẻ, đứng dậy thu dọn bát đũa với Diệp Vô Phong: “Mẹ! Hợp đồng ký được ít nhất có nửa công lao là của Vô Phong.
Mẹ đừng có lúc nào cũng xem thường anh ấy.
Con tin tưởng, đen thì trắng không nổi, trắng thì cũng không đen nổi, chuyện này sớm muộn gì thì sẽ điều tra ra manh mối...”
Phòng bếp.
Thấy Diệp Vô Phong đeo tạp dề rửa bát, trong lòng Lâm Thư Âm nổi lên một cảm xúc khó nói: “Vô Phong, lời nói vừa nãy của mẹ em làm tổn thương đến anh, em thay bà ấy xin lỗi anh.
Anh đừng tức giận với bà ấy.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Thư Âm, không sao! Anh không có tức giận.”
Lâm Thư Âm ôn nhu nói: “Một năm này, anh chịu đủ những sự khinh bỉ sỉ nhục, anh thật sự không để ý một chút nào sao?”
Diệp Vô Phong đưa tay ra cầm chặt tay của vợ: “Thư Âm! Bọn họ châm chọc, cười nhạo anh đều bởi vì em là cô gái kiêu hãnh mà trời ban cho, gả cho một người chồng vô dụng như anh, em còn chịu tổn thương nhiều hơn anh.
Người ngoài nói gì về anh, anh đều không quan tâm, anh chỉ quan tâm em xem anh như thế nào.”
Lâm Thư Âm lắng nghe lời tỏ tình chân thành của anh, hai hàng nước mắt dọc theo không mặt xinh đẹp rơi xuống!”
Dọn dẹp xong bát đũa, Diệp Vô Phong thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Lâm Thư Âm hỏi: “Vô Phong, anh đi đâu đấy?”
Diệp Vô Phong nói: “Anh đi tìm tên khốn photoshop ảnh em với Bạch Văn Đông ra.”
Lâm Thư Âm nói: “Chúng ta không có một chút manh mối nào, sao có thể dễ tìm như thế chứ? Hay cứ để ngày mai lại nghĩ cách đi.”
Diệp Vô Phong cố chấp nói: “Tối hôm nay nhất định phải làm được.
Thư Âm, em ở nhà đợi tin tức.” Nói xong, Diệp Vô Phong đạp xe đạp khuất dần trong màn đêm.
Mười mấy phút sau, Đường Trảm lái xe Bugatti đến gặp Diệp Vô Phong, sau khi Diệp Vô Phong tường thuật kể lại câu chuyện xong.
Đường Trảm thẹn quá hóa giận: “Anh Phong, có cần phải lao tâm phí sức như vậy không? Nếu như anh không muốn tự mình ra mặt thì em đi tìm tên họ Bạch kia, một cái phá một công trình, nếu như ông ta không cho thì em phá cái nhà họ Bạch của ông ta luôn.”
Diệp Vô Phong nói: “Chuyện này không liên quan đến Bạch Văn Đông.
Tôi nghi là do anh trai của Lâm Thư Âm, Lâm Kiến Ba làm nhưng tôi không có chứng cứ, tôi gọi cậu ra đây là muốn nhờ cậu tìm chứng cứ.”
Đường Trảm hỏi: “Tìm kiểu gì?”
Diệp Vô Phong nói: “Bây giờ tôi không phải là tư lệnh Long Môn cũng ngại ra lệnh cho cơ quan tình báo của Long Môn.
Cậu thì khác, cậu thay tôi truyền mệnh lệnh này xuống.
Lập tức lợi dụng vào các mối quan hệ, điều tra lộ tuyến của Lâm Kiến Ba hai ngày gần đây.”
Đường Trảm nói: “Rõ.”
Vì thế, Đường Trảm lại sử dụng hệ thống tình báo mạnh nhất của Long Môn, đầu tiên là hai hacker cao cấp thành công xâm nhập vào hệ thống mạng giao thông của thành phố Tam Giang sau đó tra lộ tuyến của Lâm Kiều Ba hai ngày gần đây.
Không mất bao nhiêu thời gian đã có một tấm bản đồ lộ tuyến hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong híp mắt xem cẩn thận, đầu tiên loại trừ ra những địa điểm không cần thiết, sau đó anh chỉ tập trung vào tòa nhà in ấn phương Đông mới.
“Đường Trảm, cậu đi đến đây thăm dò tình hình.”
Xe Bugatti lái đến tòa nhà in ấn này.
Ông chủ và bà chủ của toà nhà in ấn này vừa ăn cơm tối xong chuẩn bị đóng cửa.
Tầng hai của toà nhà in ấn này là nơi ở của họ.
Nhìn thấy có khách đến còn lái chiếc xe mấy chục tỷ đến, ông chủ liền vội vàng ra đón tiếp: “Chào hai anh, có chuyện gì vậy?”
Diệp Vô Phong nói: “Chúng tôi muốn Ps vài tấm ảnh, không biết ông có làm được không?”
Ông chủ sửng sốt nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ in ấn tài liệu, tuỳ tiện Ps ảnh là phạm tội đó.”
Diệp Vô Phong nháy mắt ra hiệu cho Đường Trảm lấy ba mươi triệu trong túi ra: “Rốt cuộc có được hay không nói thẳng với tôi một lời.”
Bà chủ ôm đứa bé ở bên cạnh thấy tiền sáng mắt lên: “Hai ông chủ, rốt cuộc hàng như thế nào?”
Diệp Vô Phong nhìn bà chủ