Bạch Tinh Đồng nói: "Cho nên, sau khi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát, liền xin đến thành phố Tam Giang làm việc, có khả năng điều tra nguyên nhân vì sao mẹ tôi chết." Đột nhiên, Bạch Tinh Đồng không nói gì nữa, đôi mắt của cô ta sáng lên, nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình rồi nói: "Diệp Vô Phong, bên kia có chuyện gì đó."
Diệp Vô Phong cũng thu hồi suy nghĩ của mình lại, chăm chú nhìn về phía Bạch Tinh Đồng vừa nói, quả nhiên, một bóng người lặng lẽ tới gần nhà của Ngũ Ma.
Ở trong ngõ hẻm lưỡng lự một chút, sau đó chợt lách người tiến vào nhà của Ngũ Ma.
Bạch Tinh Đồng nói: "Người này rất khả nghi, có thể là Ngũ Ma."
Diệp Vô Phong nói: "Vậy chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh chóng bắt người."
Bạch Tinh đồng đề xuất: "Trước tiên đừng nóng vội, loại người này rất nguy hiểm lại làm việc vô cùng cẩn thận, chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, quan sát chút nữa rồi tính tiếp."
Quả nhiên, cái bóng đen kia tiến vào nhà Ngũ Ma, cũng không lập tức hiện thân, mà trốn ở bên trong góc tối, thân thể dán lên bức tường phía bên phải, chờ đúng ba phút, nếu như sau khoảng thời gian này, có cảnh sát từ cửa lớn xông tới bắt hắn, hắn rất có thể lập tức nhảy qua bức tường đó.
Phía bên phải ngôi nhà chỉ có một gia đình bình thường sinh sống, lại còn có một rừng cây rất lớn.
Nếu như hắn tiến vào rừng cây đó, muốn bắt người cũng rất là khó khăn.
"Quả nhiên là gian xảo!" Diệp Vô Phong trong lòng âm thầm nói.
Bóng đen trong bóng đêm chờ đợi một lúc, có lẽ đã xác nhận an toàn rồi mới lặng lẽ tiến vào cổng chính của ngôi nhà, sau đó gõ cửa, rất nhanh có một người phụ nữ ra mở cửa, bởi vì chỗ bọn họ cách ngôi nhà khá xa nên không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên mặt người phụ nữ đó, nhưng có thể nhận thấy, người tới tuyệt đối là người quen, vì thế người phụ nữ đó mới kéo tên áo đen vào nhà.
Bạch Tinh Đồng nói: "Khẳng định là Ngũ Ma, chúng ta phải hành động thôi."
Hai người nhảy xuống tầng, nhanh chóng chạy tới ngôi nhà đó, đi đến cổng chính, Bạch Tinh Đồng dùng tay đẩy, cửa lớn khóa từ bên trong: "Đi, chúng ta leo tường." Bức tường cao gần hai mét, căn bản không làm khó được hai cao thủ Bạch Tinh Đồng cùng Diệp Vô Phong, hai người từ từ trèo lên bức tường không phát ra tiếng động nào, xoay người đi về phía căn phòng đang sáng đèn.
Đi tới gần cánh cửa liền nghe trong phòng có người khóc thút thít: "Anh thật là đáng chết, bỏ tôi cùng con ở lại, đi thẳng một mạch như vậy sao? Anh có biết, cảnh sát tìm anh khắp nơi, anh còn dám trở về?"
Người đàn ông thở dài nói: "Vợ à, đều là tại tôi không tốt, để hai người chịu khổ rồi.
Mẹ tôi thân thể như thế nào rồi? Tôi nghe nói Văn Anh bị thương phải nhập viện, bây giờ sức khỏe như thế nào?"
Người phụ nữ nói: "Bọn họ đều ổn, chỉ là tinh thần của mẹ càng ngày càng kém, bởi vì con trai mình bỗng nhiên trở thành tội phạm, Văn Anh lúc đầu tính cách hoạt bát, bây giờ trở nên im lặng ít lời, bởi vì nó có bố gây án.
Ngũ Ma, anh phạm tội, không nên lựa chọn trốn tránh, anh nên đến đồn cảnh sát để tự thú, nếu như anh phải vào tù, tôi cũng nguyện ý chăm sóc mẹ đến lúc mất, giúp anh nuôi dưỡng con gái lớn lên thành người.
Thế nhưng anh cứ lẩn trốn như vậy khiến chúng ta mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được, huhu..."
"Vợ à, đừng khóc, lần này tôi mang tiền trở về.
Chính là muốn cho mọi có được một cuộc sống tốt hơn.
Ở đây có hơn một tỉ." Ngũ Ma đặt một túi tiền lên bàn.
Người phụ nữ yếu ớt khóc thút thít, Bạch Tinh Đồng nghe được rõ ràng, theo những gì phân tích được qua lời nói của hai người họ, người đàn ông này chính là Ngũ Ma.
Cho nên, Bạch Tinh Đồng đưa mắt liếc Diệp Vô Phong một cái, Diệp Vô Phong hiểu ý, Bạch Tinh Đồng một cước đá văng cửa phòng, cùng Diệp Vô Phong một trái một phải nhanh chóng xông vào phòng.
Bạch Tinh Đồng và Diệp Vô Phong tốc độ rất nhanh, mà lại một trái một phải tạo thành vỏ bao bọc, Ngũ Ma trên người còn bị thương, cũng không có cơ hội nổ súng.
Thế nhưng khi hai người bổ nhào về phía trước liền ngây ngẩn cả người.
Ngũ Ma cũng là một cao thủ, phản ứng của anh ta quả thực cũng rất nhanh.
Lúc Diệp Vô Phong cùng Bạch Tinh Đồng phá cửa xông vào, anh ta đã ý thức được có điều không ổn, khẽ vươn tay từ trong vạt áo, trên hông lôi ra một dây thuốc nổ.
Bạch Tinh Đồng biết đây là thuốc nổ mạnh, tay của Ngũ Ma đã đặt ở