"Phạm Ngọc Mai, nếu cô muốn báo thù, chúng ta cùng nhau bàn bạc một phương án."
"Trưởng phòng Mã, có biện pháp nào hay sao? Chỉ cần có thể giết chết Diệp Vô Phong, báo thù cho chồng tôi, cho dù là táng gia bại sản tôi cũng không chối từ!"
Mã Ngọc Đằng nói: "Tôi vừa nãy có nghe cô nói, anh rể của cô là Trịnh Ngọc Đình ở huyện Nam Cương?"
Phạm Ngọc Mai gật đầu: "Đúng vậy, chị tôi là vợ của Trịnh Ngọc Đình, tên là Phạm Ngọc Xuân."
Mã Ngọc Đằng nói: "Tốt lắm.
Bây giờ chúng ta lên đường thôi, chạy đến huyện Nam Cương thành phố Tam Giang.
Đến nơi, tôi sẽ nói cho cô biết phải làm thế nào."
-
Diệp Vô Phong, Lâm Thư Âm, Bạch Tinh Đồng rời khỏi trụ sở bí mật của Cục An ninh Quốc gia, trong lòng đều thở phào một hơi.
Du Kinh Hồng nhìn nhìn Diệp Vô Phong: "Diệp Vô Phong, chúng ta cần phải nói chuyện riêng."
Diệp Vô Phong đáp lời: "Không thành vấn đề, tối hôm nay, tôi mời khách."
Chọn ngay một nhà hàng không tệ tại tỉnh lẻ, Diệp Vô Phong bao cả một gian phòng, bên trong phòng còn có một phòng xép.
Lâm Thư Âm cùng những người khác ở bên ngoài, Diệp Vô Phong và Du Kinh Hồng ngồi đối diện nhau ở bên trong căn phòng xép.
Diệp Vô Phong mở lời trước: "Lần này, được sĩ quan Du ra tay giúp đỡ, tôi mới thoát được xui rủi lần này.
Tôi biết, như cô đã nói, ván này tôi thua.
Thế nhưng, tôi không muốn làm cán bộ nhà nước, càng không muốn vào Hồng Thuẫn.
Vẫn là câu nói trước đó, tôi đã có vợ, có chuyện trói buộc.
Có điều, chúng ta có bàn bạc lại về chuyện hợp tác.
Ít nhất, tôi không đại diện cho Long Môn, chỉ đại diện cho một mình Diệp Vô Phong tôi thảo luận với cô."
Du Kinh Hồng cười sảng khoái: "Tư lệnh Diệp, anh thực thông minh, như vậy cũng tốt, tôi cũng bớt được tí việc.
Giờ chúng ta quay trở lại vấn đề.
Tư lệnh Diệp không muốn vào Hông Thuẫn, tôi có thể hiểu được."
Du Kinh Hồng lấy ra một tệp tài liệu, đặt ở trước mặt Diệp Vô Phong: "Tư lệnh Diệp, anh xem cái này trước đi."
Diệp Vô Phong mở tệp tài liệu đó ra xem một lần, rồi nói: "Bảo tàng Lâu Lan?"
Du Kinh Hồng đáp: "Không sai, nếu như tìm ra được cái bảo tàng này, gần như có thể mua được một quốc gia hạng vừa.
Nhất là, bên trong bảo tàng này, còn có một món bảo vật không thể dùng tiền bạc để định giá.
Đó chính là xá lợi Phật có thể chữa được trăm loại bệnh trong truyền thuyết."
Diệp Vô Phong hỏi: "Món đồ này, có liên quan gì tới tôi?"
Du Kinh Hồng nói tiếp: "Nếu muốn mở được bảo tàng này, phải có được bản đồ Bát Quái.
Không có bản đồ, cho dù tìm ra được vị trí chính xác của bảo tàng thì có là thần tiên cũng đừng mơ có thể mở nó ra được."
"Mà tấm bản đồ này, mà tấm bản đồ này vào mười năm trước bị chia thành tám phần, được tám người chia nhau cất giữ.
Chuyện bây giờ tôi cần anh làm là một lần nữa tập hợp bản đồ Bát Quái này lại."
Diệp Vô Phong hỏi: "Tám người này nhất định là rất khó đối phó phải không?"
Du Kinh Hồng gật đầu nói: "Bản đồ Bát Quái năm đó đã được vẽ lại phía sau của tám bức tranh quý, tập hợp tám bức tranh quý đó lại, mới có được bản đồ bảo tàng hoàn chỉnh.
Bây giờ, tôi nói cho cậu biết về tin tức của tám bức tranh quý."
"Nhất Lộ Liên Thăng" Lưu Hải Thanh, càn tam liên làm trời (Hoa Hải)
"Tường Long Hiến Thụy" Bộ Vân Tử, khôn tam đoạn làm đất (Trường An)
"Mã Đáo Thành Công" Thôi An Hỉ, chấn ngưỡng vu làm sét (Phụng Thiên)
"Vạn Sơn Hồng Biến" Lý Mậu Sâm, tốn hạ đoạn làm gió (Xuân Thành)
"Mãn Tải Nhi Quy" Khổng Bồi Minh, khảm trung mãn làm nước.
"Tùng Hạc Duyên Niên" Bành Thuật Siêu, cấn phúc uyển làm núi.
"Phú Thủy Trường Lưu" Lưu Tri Quân, ly trung hư làm lửa.
"Ngạo Tuyết Hồng Mai" Tôn Hoa Anh, đoái thượng khuyết làm sông.
"Lấy càn ba gạch làm trời, khôn ba nét đứt làm đất, xem chấn như chậu ngửa là sét, tốn ngang dưới đứt là gió, khảm đầy ở giữa là nước, coi cấn như bát úp là núi, ly trống ở giữa là lửa, đoái trên lõm vào là sông, lấy tình của muôn vật.
Bát Quái chia thành tám hướng, chính giữa là hình Thái Cực.
Sau khi Diệp Vô Phong xem xong, cười nhạt: "Sĩ quan Du, bảo tôi giúp cô sưu tập bản đồ bảo tàng, còn phải cùng lúc đối phó với bốn nhà giàu có nhất trong nước.
Kế một mũi tên trúng nhiều con chim này của cô thật tuyệt nha."
Du Kinh Hồng khen ngợi: "Tư lệnh Diệp quả nhiên có mắt nhìn đời, không sai, bốn bức tranh đầu tiên đã nằm trong tay bốn người đứng đầu của bốn nhà giàu có nhất đất nước Hoa Hạ.
Nếu như chính phủ bỏ tiền ra mua, bọn họ nhất định sẽ không bán.
Chúng ta cũng không thể ép người ta đưa ra, ngoài ra, những nhà giàu này đều có tình nghi dính dáng tới thế giới ngầm, anh giúp tôi chèn ép bọn họ, lấy