Nhưng lúc Bạch Nhạn Phi chuẩn bị đi điều tra, cô ấy lại nhận được tin từ thư ký, có mấy nhân viên xung đột với người ngoài, có người bị đánh bị thương.
Những nhân viên này, có người muốn xin nghỉ dưỡng thương, có người trực tiếp xin nghỉ việc, tuy vị trí họ đảm nhiệm không quan trọng lắm, nhưng chớp mắt đã có vài nhân viên xin nghỉ việc, đối với công ty Hoa Cường đương nhiên cũng khá bất lợi.
Lúc Diệp Vô Phong nghe cô ấy báo cáo chuyện này cũng không để ý lắm, nhân viên của Hoa Cường rất đông, va chạm chút xíu với người ngoài, gặp chút chuyện, bị thương cũng là chuyện thương.
Nhưng số nhân viên xin nghỉ càng lúc càng nhiều, không chỉ Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi cảm thấy không ổn, đến cả Diệp Vô Phong cũng thấy có gì đó không bình thường!
Rõ ràng là có người cố tình gây chuyện! Đối tượng tình nghi đầu tiên đương nhiên vẫn là nhà Mộ Dung!
Diệp Vô Phong lập tức giao việc điều tra cho đám Tiết Phi, yêu cầu họ điều tra kỹ từng nhân viên đã từng xin nghỉ việc, phải tìm ra được nguyên nhân từ chức.
Còn nhờ Lâm Thư Âm tạm thời báo lại cho anh những chuyện đã xảy ra, vì hôm nay là ngày diễn ra cuộc hẹn ở nhà hàng lớn Mỹ Thụ Loan!
Diệp Vô Phong mở cửa xe BMW X5, đứng trong bãi đỗ xe của nhà hàng, lúc cùng Lâm Thư Âm đi đến cửa nhà hàng lớn Mỹ Thụ Loan, họ nhìn thấy lớp trưởng Lưu Đại Xuân đã đến rồi.
“Úi chà? Thư Âm, các cậu đến rồi!” Lưu Đại Xuân đứng ở phía xa lên tiếng chào hỏi, bên cạnh anh ta còn có hai bạn học nam khác cũng gật đầu cười đáp lại.
Lâm Thư Anh mỉm cười đi đến, không nhịn được nhìn xung quanh: “Mấy cậu đến sớm quá đó! Sao đứng ở ngoài nhà hàng vậy! Quách Chấn Vũ không đến à?”
“Ôi trời, ông Quách Chấn Vũ đó cũng chẳng biết bị gì nữa, điện thoại của ổng tắt máy rồi!” Bạch Xuân Yến không biết từ đâu chui ra, nhìn Lâm Thư Âm: “Sao thế? Bà không biết Quách Chấn Vũ thua rồi à?”
Lâm Thư Âm chỉ cười mà không nói, lúc này Tần Vũ cũng đã đến: “Ôi, sao mọi người đều đứng ở ngoài vậy! Chúng ta vào thôi!”
Lưu Đại Xuân nói: “Tôi mới hỏi phục vụ, phải đặt phòng trước ba ngày.
Bởi vậy…”
Tần Vũ kéo tay Lâm Thư Âm, nhíu mày nói: “Lớp trưởng Đại Xuân à, ý cậu là sao? Ý là ở đây không còn chỗ à?”
Lưu Đại Xuân thở dài: “Có tiền cũng không có chỗ! Việc làm ăn của nhà hàng Mỹ Thụ Loan quá tốt, tôi cũng hết cách.”
Tần Vũ tinh quái nói: “Bạch Xuân Yến, tiếp tục gọi Quách Chấn Vũ! Hôm nay tôi muốn thấy cậu ta quỳ xuống dập đầu với Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong kiểu gì!”
Bạch Xuân Yến tiếp tục ấn số điện thoại của Quách Chấn Vũ, vẫn đang tắt máy!
Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong: “Các bạn học đến hết rồi, làm sao bây giờ? Không thể cứ giải tán ra về như vậy được.”
Diệp Vô Phong cười nói: “Dù Quách Chấn Vũ không dám tới, chúng ta vẫn có thể đi ăn như cũ thôi! Để anh gọi điện hỏi xem có phòng nhỏ nào ở Mỹ Thụ Loan không.”
Bạch Xuân Yến bực bội nói: “Ông gọi? Bộ ông nghĩ Hoa Hải là thành phố Tam Tuyến nhỏ xíu của ông hả? Nhà hàng Mỹ Thụ Loan làm ăn tốt như thế, trừ khi có thẻ vàng VIP của họ, còn không giờ này không có phòng đâu.”
Lâm Thư Âm nói: “Vô Phong có nhiều bạn, chắc sẽ có cách thôi.”
Tần Vũ nói: “Gì cơ? Diệp Vô Phong cũng có bạn ở Hoa Hải à?”
Bạch Xuân Yến nói: “Bạn của Lưu Đại Xuân là quản lí của chỗ này còn không đặt được phòng đấy.
Diệp Vô Phong gọi một cái là có phòng chắc? Hứ!”
Lúc này, điện thoại của Diệp Vô Phong đã có người bắt máy: “À, cậu biết nhà hàng Mỹ Thụ Loan ở Hoa Hải không? Chỗ đó làm ăn tốt quá nên hết phòng rồi, cậu xem thử xem, có thể tìm một phòng cho chúng tôi được không.
Số người à, chứa được mười mấy người là được rồi, không cần quá lớn đâu.”
Diệp