Thanh U là đạo lữ của Hoàng Hiền Đức, cô ta mặc quần áo đạo sĩ, chân mang giày vải, mái tóc búi cao, đi giữa rừng mà cứ như bay, đạo hạnh cũng có thể xem là khá lợi hại.
Đột nhiên, cô ta dừng lại, cảnh giác nấp ở phía sau một thân cây: “Ai ở đó? Mau ra đây!”
Diệp Vô Phong nấp sau tảng đá bước ra: “Cư sĩ Thanh U, chào cô, tôi đến tìm Hoàng Hiền Đức.
”
Tay trái của Thanh U đeo giỏ trúc, tay phải phất cây phất trần, ra dáng cốt cách thần tiên, lắc đầu đáp: “Sư phụ cư sĩ Hiền Đức của ta đi vẫn chưa về, mời cậu về cho.
”
Diệp Vô Phong từ từ đến gần cô ta: “Cư sĩ Thanh U, để tôi nói thẳng! Hoàng Hiền Đức sư phụ của cô dùng bùa chú hại người của bọn tôi, nếu có thể cứu được thì xin cư sĩ Thanh U hãy giúp đỡ.
”
Lời nói tuy lễ độ, nhưng cách Diệp Vô Phong bước đi lại đầy tính uy hiếp.
Cư sĩ Thanh U lùi về sau theo bản năng: “Cậu nói bậy bạ gì thế? Hiền đức cư sĩ sư phụ tôi là một ẩn sĩ có tấm lòng kiên định, sao có thể ra tay hại người chứ? Hơn nữa, nếu là sư phụ cư sĩ Hiền Đức của tôi ra tay, tôi cũng không cứu được.
”
Thật ra trong lòng cô ta lại đang muốn nói, sư phụ Hiền Đức cư sĩ tôi ra tay, kẻ bị thương luôn là những kẻ ác.
Diệp Vô Phong nói: “Ở đây tôi có bằng chứng chứng mình ông ta ra tay đánh lén, nếu cư sĩ Thanh U thì mời xem thử.
” Anh vừa nói vừa mở di động của mình lên, mở đoạn video đã được Tiết Phi cắt ra.
Thanh U vô cùng nghi ngờ và cảnh giác với Diệp Vô Phong, thấy Diệp Vô Phong tiến lên, cô ta tiếp tục lùi lại theo bản năng, ánh mắt hoàn toàn không nhìn vào điện thoại di động trên tay Diệp Vô Phong, bởi vì cô ta cảm nhận được một sức mạnh khiến cô ta sợ đến mất mật trên người của Diệp Vô Phong.
Thấy cô ta lùi về sau, Diệp Vô Phong đặt điện thoại lên tảng đá, lùi vài bước về sau: “Cư sĩ Thanh U, phiền cô xem cho rõ.
”
Thanh U thấy Diệp Vô Phong đã lùi lại khoảng ba mét, cô ta nghĩ mình có một thân võ công, hẳn là an toàn rồi, lập tức đi đến cầm điện thoại di động lên, tỉ mỉ xem lại video kia, lòng cô ta khó tránh khỏi hơi trầm xuống: “Sao thế được? Sao sư phụ lại ra tay như vậy?”
Trong mắt cư sĩ Thanh U, sư phụ là một vị cao nhân tấm lòng từ bi, học thức uyên bác, tài ăn nói siêu phàm, đạo công có một không hai từ xưa đến nay, vậy nên Thanh U vô cùng sùng bái sư phụ của mình, thậm chí còn chủ động muốn làm đạo lữ của sư phụ, mỗi khi hai người làm tình, Hoàng Hiền Đức cứ hay tự trách bản thân, nói mình đạo tâm không vững các thứ.
Nhưng cư sĩ Thanh U vẫn luôn kiên nhiễn khuyên bảo sư phụ, nói là cô sẽ gánh chịu tất cả các tội ác cho ông.
Thật ra thì cũng do cô ta quá ngây thơ, nghĩ lại thì, khoảng thời gian Thanh U theo Hoàng Hiền Đức tu đạo mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, ở nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài thế này, người đàn ông duy nhất cô ta tiếp xúc mỗi ngày chỉ có mình Hoàng Hiền Đức, dưới tình huống lâu ngày nảy sinh tình cảm, cộng thêm trái tim thiếu nữ dễ rung động, việc Thanh U sùng bái Hoàng Hiền Đức cũng là lẽ thường.
“Cô nhìn thấy chứ? Hoàng Hiền Đức ra tay đánh lén quản lý Bạch của chúng tôi, đúng không?” Diệp Vô Phong cũng cảm thấy được Thanh U ngây thơ nên hiện tại mới kiên nhẫn vạch trần một mặt đen tối của Hoàng Hiền Đức với cô ta.
Diệp Vô Phong thấy Thanh U im lặng thì nói tiếp: “Cư sĩ Thanh U, tôi biết cô có tấm lòng lương thiện, vậy nên, tôi mong cô có thể ra tay giúp Bạch quản lí giờ đang hôn mê của chúng tôi.
”
Thanh U lắc đầu: “Căn cứ vào cách sư phụ ra tay thì chắc là bùa ngũ độc mê hồn, tôi vẫn chưa có bản lĩnh để giải nó.
”
“Cô thật sự không giải được ư?” Diệp Vô Phong lại bước thêm một bước, hỏi.
Thanh U lắc đầu: “Tôi thật sự không có bản lĩnh giải nó, không giúp được mấy người.
”
“Vậy xin phép