“Chiến thần Hải, đã xử lí thành công người quản lí của đối phương chưa? Lâm Thư Âm? Bạch Nhạn Phi?” Đây là câu hỏi đầu tiên Mộ Dung Hào Giang chạy trốn đến nơi an toàn.
“Vẫn chưa, hai người kia không hề có ở trên xư.
” Bát Tí Hải Thần đã bình tĩnh mại, trong đầu vẫn đang nhớ lại trận chiến với Diệp Vô Phong.
Trong trận chiến này, Bát Tí Hải Thần cảm thấy mình không hề chiếm thế thượng phong! Nhưng nếu hai người muốn phân thắng bại thì có khả năng phải sau nghìn chiêu mới được.
“Cái gì? Ông nói cái gì? Lâm Thư Bạch với Bạch Nhan Phi không có ở trên bốn chiếc xe này?” Mộ Dung Hào Giang kinh hãi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hiện tại đại hội đấu thầu đã bắt đầu, chẳng lẽ bọn họ không đi đến hội trường? Hoặc là đã đi một con đường khác?
Bát Tí Hải Thần buông tay: “Không biết.
”
Mộ Dung Hào Giang lập tức nào Sắt Lôi gọi điện cho thằng em phụ trách giám sát kia, thằng em kia đáp: “Làm sao có thể chứ? Lâm Thư Âm và Bạch Nhan Phi chắc chắn đã lên bốn chiếc xe kia để lên đường! Hơn nữa, không hề có thêm một đội xe khác từ công ty Hoa Mạnh đi ra ngoài cả!”
Sắt Lôi bảo bọn họ miêu tả cẩn thận xem có những chiếc xe nào từ công ty Hoa Mạnh ra ngoài, hơn nữa còn mở loa ngoài để Mộ Dung Hào Giang nghe rõ.
“Chính là cái xư cảnh sát kia! Chắc chắn là bọn họ đang xen lẫm trên cái xe cảnh sát kia!” Mộ Dung Hào Giang chính là một con cáo già, sau khi nghe cong chỉ hơi suy nghĩ một chút đã đưa ra được cái kết luận này, cái tên Diệp Vô Phong này quá là gian xảo! Vậy mà để cảnh sát đưa Bạch Nhan Phi và Lâm Thư Âm đến hiện trường đại hội đấu thầu.
Bát Tí Hải Thần vô cùng không cam lòng: “Gia chủ, sau khi đấu thầu xong, chắc chắn bọn họ sẽ trở về!”
Ánh mắt Mộ Dung Hào Giang lập tức sáng lên: “Ừm….
”
Khi Mộ Dung Nhân dẫn người xuất hiện trên hội trường đấu thầu có thể nói là vô cùng phong quang, anh ta cùng với mấy người đại diện công ty nhỏ anh ta để tập hợp hồ sơ dự thầu thoải mái chào hỏi nhau, bởi vì bọn họ cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Dù sao công ty chân chính đấu thầu với anh ta, công ty Hoa Mạnh sẽ không xuất hiện ở hội trường, anh ta vô cùng yin tưởng vào việc này: “Có thầy Bát Tí Hải Thần và bố tôi đi chặn giết, Lâm Thư Âm và Bạch Nhan Phi chắc chắn sẽ phải chết không chút nghi ngờ!”
Dựa theo sắp xếp, sau khi đại hội đấu thầu bắt đầu đúng giờ, lãnh đạo đọc lời mừng xong sẽ đọc tên từng công ty đấu thầu.
Khi MC dich đến tên công ty Hoa Mạnh, trên mặt Mộ Dung Nhân nở một nụ cười đắc ý.
“Có!” Ở phía sau anh ta đột nhiên vang lên một giọng nữ!
“Hả?” Nụ cười trên mặt Mộ Dung Nhân lập tức cứng lại, có người của công ty Hoa Mạnh ở đây sao?
Trợ lý của anh ta lập tức quay đầu nhìn một cái, sau đó lập tức thì thầm vào tai anh ta: “Tổng giám đốc Nhân, Lâm Thư Âm và Bạch Nhan Phi đầu đến, còn có cả bốn người trợ lý nữa.
”
Trái tim Mộ Dung Nhân bây giờ không có cách nào bình tĩnh nổi: “Chẳng lẽ bố và thầy đã xảy ra chuyện? Nếu không thì tại sao Lâm Thư Âm có thể xuất hiện ở đây?”
Anh ta cảm thấy trái tim như đang bị ai đó cào, đứng ngồi không yên.
Anh ta bảo trợ lý liên lạc cho bố mình, kết qua sau khi trở lý đi liên lạc mười mấy phút thì uể oải trở về: “Tổng giám đốc Nhân, không kiên hệ được với ông chủ, không có ai nghe máy cả.
”
Mà thời gian này đúng là lúc Mộ Dung Hào Giang đang ngắm bắn Diệp Vô Phong, cho nên ông ta đặt điện thoại ở chế độ im lặng, tránh việc chuông điện thoại rung lên làm lộ tung tích của mình.
Mộ Dung Nhân càng thêm lo lắng, nhưng đại hội đấu thầu sắp bắt đầu, anh ta cần lên trên sân khấu trần thuật về tình hình của công ty mình!
Thế là người từ trước đến giờ đều luôn phấn chấn, rất giỏi thuyết trình như Mọi Dung Nhân, lúc giới thiệu về tình hình của công ty mình không những chỉ nói cà lắp mà giọng điệu của anh ta cũng rất khô cắn, khiến cho mấy người bạn của anh ta đều cảm thấy kinh ngạc: “Không thể nào? Tại sao Mộ Dung Nhân lại thành như vậy? Chẳng lẽ đầu óc lại đột nhiên bị hỏng sao?”
Nếu như chấm điểm phần giới thiệu về công ty