Thần Cấp Ở Rể

375: Tôi Tin Anh


trước sau


Diệp Vô Phong không biểu hiện gì, thậm chí còn mang dáng vẻ ung dung tùy ý nhưng trong lòng anh đã âm thầm đề phòng.

Nếu Thiết Thoái Dương làm gì bất lợi cho mình thì có thể phản kích ngay lập tức!
Dù gì Thiết Thoái Dương cũng là một cao thủ, đương nhiên sẽ cảm nhận được sự phòng bị của Diệp Vô Phong.

Ngược lại anh ta không đề phòng gì mà tiếp tục nói: “Tên thật của Thiết Thoái Dương, bây giờ cả tỉnh Liêu Đông này chỉ có mình Diệp Vô Phong anh biết.

Tôi ở bên ngoài còn có một cái tên giả, Dương Chấn Hoa.”
“Ồ.” Sắc mặt Diệp Vô Phong không thay đổi, lúc này phục vụ bàn bắt đầu dọn món, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời dừng lại.
Rượu thịt đủ đầy, hương thơm lan tỏa.
“Nào, anh Diệp, chúng ta vừa ăn vừa uống, từ từ nói chuyện.

Dù sao cũng còn cả tối nay.” Thiết Thoát Dương cầm chén rượu cụng vào chén Diệp Vô Phong: “Tôi cạn trước, anh cứ tùy ý.”

Diệp Vô Phong cảm nhận được thành ý của Thiết Thoái Dương, mỉm cười: “Anh Dương, thực ra tửu lượng của tôi không tệ lắm.” Sau đó một hơi uống cạn rồi tặc lưỡi: “Rượu này mạnh đấy.”
“Được, anh Diệp, Dương Chấn Hoa tôi đây có thêm một người bạn là anh!” Thiết Thoái Dương nhanh chóng rót rượu, vô cùng kích động.
Diệp Vô Phong hai tay cầm chén rượu tỏ ý tôn trọng đối phương: “Anh Dương, cảm ơn.”
Hai người họ uống liền ba chén, Thiết Thoái Dương lần này rót đầy rượu, hai mắt rưng rưng: “Anh Diệp, tôi cảm thấy anh đến Phụng Thiên chắc chắn là để đối phó với Kiều Thất! Tên Kiều Thất cặn bã này ở Liêu Đông đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu! Tôi kể chuyện của mình với anh cũng chẳng sợ anh chê cười.”
“Anh Dương, anh có chuyện gì sao?” Diệp Vô Phong vô cùng hứng thú.
Thiết Thoái Dương nâng chén rượu lên nhưng dường như quên phải cụng chén với Diệp Vô Phong, một hơi uống cạn: “Anh Diệp, không giấu gì anh.

Đúng là giữa tôi và Kiều Thất là có mối thù sâu đậm! Mười tám năm trước, lúc đó Dương Chấn Hoa chỉ mới mười hai tuổi, mới học cấp hai.

Kiều Thất vì muốn chiếm đoạt nhà mà ép bố mẹ tôi chết! Từ đó về sau, Dương Chấn Hoa tôi nuôi chí báo thù, nhưng ai cũng biết bên cạnh Kiều Thất có một Bắc Thoái Vương!
“Tôi không tốt nghiệp cấp ba nên đồng ý nhập ngũ, hy vọng có thể ở trong quân đội học được chút bản lĩnh, tương lai cho dù phạm tội cũng nhất định phải giết chết Kiều Thất! Sau đó tôi được huấn luyện trong quân đội năm năm, học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu nhưng lúc lén mang súng về thì bị cấp trên phát hiện.

Cấp trên cũng xem như là bao che tôi, để tôi giải ngũ, không phải chịu phạt.”
“Sau khi giải ngũ, tôi tìm cao thủ ở khắp nơi, định rèn luyện bản thân thành một người vô địch.

Lại qua năm sáu năm trời ròng rã, võ công của tôi được nâng cao, chính bản thân tôi cũng cảm thấy thiên phú của mình không tồi, vậy nên nhân một đêm tôi lẻn vào biệt thự của Kiều Thất.

Kết quả Bắc Thoái Vương chỉ tung một quyền đã làm tôi bị thương, may mà tôi ở trong quân ngũ học được chút bản lĩnh trốn thoát mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
“Vậy nên năm năm nay tôi chỉ có thể cúi đầu mà sống, yên lặng chịu đựng, không ngày nào được yên giấc! Mối thù đó khiến tôi rất hận bản thân mình, nhưng có lẽ do thiên phú có hạn, tuy bây giờ tôi là cấp Tông Sư nhưng tôi biết rõ mình không phải đối thủ của Bắc Thoái Vương! Người sống trên đời, thù hận khó báo, anh Diệp, Thiết Thoái Dương tôi thực ra sống rất uất ức, chỉ là người khác không biết mà thôi.”
Nói đến đây, Dương Chấn Hoa giàn giụa nước mắt, chua chát nói tiếp: “Tôi sống quá vô nghĩa, có lỗi với bố mẹ đã mất! Có lỗi với chính mình! Tôi không phải là một người đàn ông!”
Anh ta không can tâm nói: “Nhưng tôi không thể chết, chỉ có sống mới có hy vọng! Anh Diệp, anh có hiểu được cảm giác của tôi không?”
Diệp Vô Phong đứng dậy rồi tiến đến gần Thiết Thoái Dương, vươn tay vỗ nhẹ vai anh ta: “Tôi hiểu, anh nói đúng, chỉ có sống tiếp mới có hy vọng báo thù.


Anh Dương, tôi thấy anh là một người

đáng để tôi tin tưởng, vậy nên tôi cũng không ngại nói với anh.

Tôi đến Phụng Thiên đúng là để đối phó với Kiều Thất, hơn nữa còn muốn ông ta chịu sự trừng trị của pháp luật.”
“Không! Anh Diệp, tôi chỉ muốn báo thù! Tôi muốn tự tay giết ông ta! Anh có biết không, ông ta cưỡng bức mẹ tôi, giết chết bố tôi ngay trước mặt tôi! Tôi dù có làm ma cũng không thể buông tha ông ta!” Thiết Thoái Dương lau nước mắt: “Bố mẹ trên trời có linh thiên đã đợi tôi mười tám năm rồi! Mười tám năm! Dương Chấn Hoa đã sống uổng phí mười tám năm!
Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông to lớn mạnh mẽ của vùng Đông Bắc trước mặt mình nước mắt giàn giụa, trong lòng không khỏi chua xót.

Anh vỗ nhẹ bả vai Thiết Thoái Dương: “Dương Chấn Hoa, nếu anh vẫn còn là một người đàn ông thì hãy lau khô nước mắt! Đã là đàn ông thì có thể chết trên chiến trường nhưng không thể bị kẻ địch dọa chết! Anh còn dũng khí không? Còn dám báo thù không?”
Dương Chấn Hoa quả quyết gật đầu: “Anh Diệp, anh nói đúng lắm! Tôi đương nhiên là có dũng khí! Tôi đương nhiên là muốn báo thù! Vậy nên tối nay tôi nhất định phải tìm ra được lý do của anh.”
Diệp Vô Phong dìu anh ta ngồi xuống, sau đó ngồi đối diện anh ta, chậm rãi đáp lời: “Tôi không phải người Liêu Đông, vậy nên thế giới của tôi cũng không phải nơi này, dù có thể lật đổ Kiều Thất thì tôi cũng sẽ không ở lại đây.

Sau này, nơi này chính là địa bàn của anh, anh thấy thế nào?”
“Hả?” Thiết Thoái Dương giật mình: “Anh Diệp, anh có ý gì? Anh lật đổ Kiều Thất sau đó rút lui sao? Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Vô Phong không trả lời, anh ta liền tiếp tục: “Anh Diệp, thật sự tôi đã chuẩn bị việc đi theo anh, Dương Chấn Hoa tôi nguyện ý làm đàn em của anh, chỉ cần anh giúp tôi báo thù.”
Diệp Vô Phong nắm tay anh ta: “Dương Chấn Hoa, tôi biết anh là một người nghĩa khí! Nhưng trong tay anh có gì? Tôi muốn biết rõ.”
Dương Chấn Hoa nói: “Anh Diệp, thật ra tôi đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ, mặc dù không thể chống chọi lại với Kiều Thất nhưng cũng xem như là có một chút thành tựu.


Anh nên biết rằng ở Liêu Đông có một tập đoàn Hưng Hoa hiện đứng thứ năm trong bảng xếp hạng tổng sản lượng kinh tế của tỉnh Liêu Đông.

Không ngại nói cho anh biết, ông chủ của Hưng Hoa chính là tôi.”
“Ồ?” Diệp Vô Phong gật đầu: “Rất tốt, Dương Chấn Hoa, anh đã có những điều này thì tôi yên tâm rồi, sau này anh chính là vua của Đông Bắc! Nhưng thời điểm tôi cần sự trợ giúp, tôi mong anh có thể đứng ra.

Hoặc có thể nói tôi hy vọng anh không phải một Kiều Thất thứ hai, làm điều ngang ngược.

Anh phải là một người có ích với quốc gia, có ích với nhân dân.”
“Không thành vấn đề! Anh Diệp, có câu này của anh là tôi yên tâm rồi! Tôi đã sớm không vừa mắt cách làm việc của Kiều Thất, nếu có thể thay thế ông ta, tôi nhất định sẽ cống hiến, mang lại nhiều lợi ích cho quốc gia.” Dương Chấn Hoa đứng dậy, anh ta giống như nói ra một lời thề.
“Dương Chấn Hoa, tôi tin anh là một người nghĩa khí.

Từ nay về sau, chúng ta cùng nhau nỗ lực, lật đổ Kiều Thất!” Diệp Vô Phong dùng sức siết chặt tay Dương Chấn Hoa..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện