"Răng rắc!" Diệp Vô Phong lại đá thêm một cước, đá gãy chân trái cứng rắn của Tần Chí Dũng, sau đó cười lạnh chế nhạo: "Ông đây không phải cảnh sát, mày gọi sai rồi."
Hình Liên Cương thầm kêu trong lòng: Sảng khoái!
Tần Chí Dũng trợn mắt lên, hôn mê.
Mấy người cảnh sát bên cạnh, nhìn đội trưởng với phó đội trưởng cũng không có ngăn cấm, tâm trạng vô cùng phức tạp nhưng không lên tiếng.
Rào! Diệp Vô Phong cầm lấy chai nước khoáng, mở nắp ra đổ lên đầu Tần Chí Dũng.
Anh ta rùng mình giật mình tỉnh lại, đầu lưỡi vừa nhúc nhích liền cảm giác được răng trong miệng đã gãy đi hai cái, rất nhiều cái khác lung lay.
Chân trái gãy xương chỉ cần động đậy nhẹ là đau đến không chịu được.
Cả đầu của Tần Chí Dũng toàn là mồ hôi cùng với nước trên đầu hòa vào nhau, không phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước.
Một khi cắn răng liền đau không thể chịu được, anh ta chỉ có thể hít khí lạnh, căm giận mà nói: "Diệp Vô Phong, nhà họ Lôi sẽ cho mày chết không toàn thây."
"Bất cứ lúc nào tôi cũng cung kính chờ đợi." Diệp Vô Phong thản nhiên nói: "Có điều, mày là kẻ tội phạm vô số lần lén vào trại tạm giam giết người, vẫn là trước hết phải chịu trừng phạt."
"Mày...!Mày không có chứng cứ, nói mấy thứ này không có tác dụng." Tần Chí Dũng vẫn cứ cứng miệng.
"Chứng cứ? Tao nghĩ vị giám đốc Phương đó và vị quản giáo Hồ Tiểu Dân đều có thể làm chứng cho mày." Diệp Vô Phong đứng lên: "Vốn dĩ mày vào nhà giam là muốn giết tao, tao giết mày cũng không tính là quá đáng.
Nhưng bây giờ, tao bỏ ra một chút sức lực giao mày cho cảnh sát xử lý đi! Tạm biệt."
"Lạc Viễn Chinh, Tần Chí Dũng là người của tôi, lẽ nào ông không biết sao? Làm sao có thể tùy tiện mà bắt vào trại giam thẩm vấn? Bây giờ tốt nhất ông lập tức liền thả Tần Chí Dũng ra, nếu không cái vị trí cục trưởng này của ông sợ rằng ngồi không chắc chắn đâu." Đối diện với bàn làm việc của cục trưởng cục cảnh sát tỉnh Phụng Thiên Lạc Viễn Chinh là một người đàn ông trung niên vô cùng khí thế, chính là Âu Dương Lôi.
"Haha, chủ tịch Âu Dương, có phải ông quản rộng quá rồi không? Ông vẫn là đến chỗ hội nghị hiệp thương chính trị của ông mà làm hoạt động đi! Chỗ này là cục cảnh sát, tôi mới là cục trưởng." Lạc Viễn Chinh không tự ti cũng không kiêu ngạo mà nói.
Ánh mắt của Âu Dương Lôi âm trầm nhìn Lạc Viễn Chinh: "Cục trưởng Lạc, chúng ta người ngay thẳng không nói lời mờ ám, Âu Dương Lôi là người như thế nào, cục trưởng Lạc chắc hẳn là đã nghe qua, cho dù là tỉnh ủy hay là chính quyền tỉnh, lời tôi đã nói, Lạc Viễn Chinh ông về sau lên chức, đánh giá của nhiều người rất quan trọng đối với ông.
Còn có người nhà của ông ở Phụng Thiên...!Ông hiểu rồi đó."
Rầm! Lạc Viễn Chinh đột nhiên đập mạnh xuống bàn: "Âu Dương Lôi! Ông đây là uy hiếp tôi? Tôi, Lạc Viễn Chinh xuất thân là quân nhân, sớm đã đem cái mạng của tôi cống hiến cho quốc gia rồi! Còn về người nhà của tôi, nếu như ông dám làm hại bọn họ, lấy danh nghĩa của Lạc Viễn Chinh tôi, hướng ông báo thù! Hy vọng ông có thể tiếp nhận được."
Lạc Viễn Chinh tay phải nhấn vào bọc súng của mình, tràn đầy uy thế, nhìn Âu Dương Lôi một cách hết sức giận dữ.
Cùng là xuất thân bộ đội đặc chủng, Lạc Viễn Chinh tất nhiên sẽ không sợ hãi loại uy hiếp này của Âu Dương Lôi, trái lại sẽ phản kích mạnh mẽ nhất: "Về phần Tần Chí Dũng, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm về tội ác anh ta đã gây ra! Không ai có thể xen vào! Nếu không, những oan hồn đã chết đó sẽ không thể yên nghỉ được! Lạc Viễn Chinh tôi lấy lương tâm của người thực thi pháp luật, cũng không thể nào yên tâm được!"
"Tôi là An Hâm, luật sư của anh Tần Chí Dũng, tôi muốn gặp đương sự của tôi, đội trưởng Hình, anh không có quyền hạn ngăn cấm, anh bắt buộc phải cung cấp điều kiện thuận lợi cho tôi." Một người luật sư đeo kính đến chỗ phòng làm việc của Hình Liên Cương.
Hình Liên Cương mỉm cười nhìn anh ta: "Ồ, anh luật sư tôn kính, tôi chỉ có thể lấy làm