"Trung tá Hồ, tối qua hỏa lực kẻ địch quá mạnh! Hơn nữa, tay bắn tỉa bên phe địch vô cùng cao siêu! Đặc biệt là tên Diệp Vô Phong kia, thế mà lại có thể ép chúng ta lui lại, còn tổn thất nhiều anh em vậy, thật sự khiến tôi bất ngờ đấy." Lâm Đức đi đến phòng của Âu Dương Tất Tùng, phân tích tình hình cuộc chiến tối qua.
Âu Dương Tất Tùng phẫn nộ, nhớ đến trận chiến tối qua, anh ta vẫn tức giận đến nỗi cơ mặt vặn vẹo: "Đúng thế! Lâm Đức, tối qua đều tại tôi cả, chúng ta mất đi mười mấy anh em! Âu Dương Tất Tùng tôi đáng chết!"
"Không không không, trung tá Âu Dương, toàn bộ kế hoạch chiến đấu là mọi người cùng nhau thỏa thuận! Cho dù khi cậu hạ lệnh rút lui, không phải lúc đó tôi cũng không phục hay sao? Chúng tôi quá kiêu ngạo, cứ luôn cảm thấy bên Trung Quốc này không thể có đối thủ đáng để chúng tôi để tâm.
Kết quả, Diệp Vô Phong đã cho chúng tôi một bài học, nhưng mà học phí của tiết học này, quả thật là hơi đắt." Lâm Đức cảm thán không thôi, gã ta và Âu Dương Tất Tùng là bạn chiến đấu nhiều năm, Âu Dương Tất Tùng là một nhà quân sự tài năng, bằng chứng chính là số lần chiến đấu vô cùng nhiều của anh ta, Lâm Đức đúng là không thể không chịu phục.
Đến cả trong tình huống tối ngày hôm qua, Lâm Đức cũng không bình tĩnh bằng Âu Dương Tất Tùng.
Bởi vậy, người chỉ huy của toàn đội, chỉ có thể là Âu Dương Tất Tùng, mà không phải là Lâm Đức.
Điểm này, Lâm Đức tự thừa nhận.
Âu Dương Tất Tùng nước mắt rưng rưng: "Lâm Đức, là tôi chỉ huy sơ xuất! Tôi thật sự không thể tha thứ cho bản thân! Bao nhiêu chiến hữu của chúng ta, thế mà lại bỏ mạng tại đây! Tôi không cam lòng!"
Lâm Đức nắm lấy tay Âu Dương Tất Tùng: "Trung tá Âu Dương! Cậu tuyệt đối không thể như vậy! Một lần thất bại đã có thể khiến cậu mất đi lòng tin sao? Đây không phải trung tá Âu Dương mà tôi quen! Cho dù ra sao, chúng ta nhất định phải xốc lại tinh thần, báo thù cho những anh em đã chết của chúng ta!"
"Lính đánh thuê?" Đôi mắt Âu Dương Tất Tùng lóe sáng, "Lâm Đức, dựa vào quan hệ của cậu, có thể tìm về lính đánh thuê tài giỏi nào không? Bây giờ tôi có thể chi một số tiền lớn! Chỉ cần mời được lính đánh thuê giỏi nhất là được!"
Lâm Đức gật đầu thật mạnh: "Để tôi thử xem! Trung tá Âu Dương, cho dù ra sao, thù này phải báo!"
Bạch! Hai người đập tay, Âu Dương Tất Tùng nghiêm túc gật đầu: "Đó là đương nhiên! Cậu liên lạc ngay cho tôi, tôi phải tìm được lính đánh thuê nổi tiếng nhất, tàn nhẫn nhất! Cho dù như thế nào, đều phải tiêu diệt Diệp Vô Phong! Đúng rồi, còn có tên Hồ Quý kia nữa! Bắt buộc phải khiến họ chết không có chỗ chôn!"
"Được! Trung tá Âu Dương, cậu có thể chi bao nhiêu tiền?" Lâm Đức cũng có thêm tinh thần, dựa vào số người còn sót lại của bọn họ, quả thực không thể đánh lại Diệp Vô Phong và Hồ Quý, đặc biệt là sau khi nhận ra thực lực chiến đấu và hỏa lực bên Diệp Vô Phong, Lâm Đức không còn dám kiêu ngạo nữa.
Âu Dương Tất Tùng nói: "Tôi thương lượng với bố già một lát, chỉ cần tôi và dòng họ nhà tôi có thể chi được, bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm! Tôi nhất định phải khiến bố già thừa lệnh củng cố địa vị của mình! Chỉ có như thế, mới có thể có tài nguyên dồi dào."
Lâm Đức cười ngang ngược: "Đúng! Trung tá Âu Dương, cho dù dưới bất kỳ tình huống nào cậu đều có thể gượng dậy, đây là điểm mà tôi khâm phục ở cậu nhất."
Âu Dương Tất Tùng lạnh mặt nói: "Lâm Đức, tôi không cần an ủi.
Tướng lĩnh bại trận, vì lẽ gì mà phải lựa lời khen ngợi?"
Lâm Đức vỗ vỗ bờ vai anh ta, nói: "Trung tá Âu Dương, cậu là đội trưởng của tôi! Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu! Nếu như mời lính đánh thuê, chúng tôi cũng bằng lòng chi tiền."
Sau khi trận chiến kết thúc, cả người Tiểu Yêu ỉu xìu, không dậy nổi tinh thần.
Diệp Vô Phong gọi Tiểu Yêu đang ủ rũ đến phòng mình, vỗ vỗ vai cậu ta, nói: "Tiểu Yêu, tối qua cậu bắn chết ít nhất năm đội viên hải quân lục chiến nước M nhỉ! Chúc mừng chúc mừng!"
Tiểu Yêu buồn bực nhếch miệng: "Đội trưởng của chúng tôi nói rồi, người ta muốn trừ 5 triệu đô la Mỹ của tôi đấy! Tư lệnh, anh đừng thêm tội cho tôi chịu nữa."
Diệp Vô Phong cười ha ha: "Tiểu Yêu chiến công hiển hách như thế này, sao lại bị phạt tiền được chứ? Tôi thấy não cái tên Đường Trảm kia hỏng mất rồi."
Đường Trảm đẩy cửa đi vào: "Ôi chao? Đang nói xấu sau lưng tôi à."
Diệp